Sáng sớm ngày rằm tháng Tư, chùa Thiên Tịnh rộn ràng chuẩn bị lễ tắm Phật – nghi thức thiêng liêng mừng ngày Đức Phật đản sinh. Chuông ngân vang. Hương trầm nghi ngút. Tăng ni và Phật tử thành tâm tụng niệm, hòa mình vào không khí linh thiêng, an lành.
Nhưng rồi… một tiếng gầm xé toạc không gian.
Một con chó đen xộc vào chánh điện, lao thẳng về phía sư thầy Thích Minh Tịnh đang đổ nước thơm lên tượng Phật. Mắt nó đỏ ngầu, răng nanh nhe ra. Trước sự kinh hoàng của mọi người, nó nhảy lên cắn vào cánh tay sư thầy.
Tiếng la thất thanh. Máu nhuộm áo nâu sồng.
Chư tăng vội khống chế con chó. Nhưng điều lạ là: nó không cắn ai khác, chỉ gầm gừ điên dại khi nhìn thấy sư thầy Minh Tịnh.
Sau khi được đưa đi cấp cứu, sư thầy chỉ bị thương nhẹ. Nhưng điều khiến mọi người không yên lòng là biểu hiện kỳ lạ của con chó – vốn là chó hoang quanh vùng, chưa từng vào chùa, càng chưa từng tấn công ai.
Ban hộ tự quyết định làm lễ giải oan cho con vật. Chính trong nghi lễ đó, một sư cụ già yếu đột nhiên ngất lịm khi nhìn thấy vết bớt hình móng vuốt trên lưng con chó.
Sau khi tỉnh dậy, cụ thều thào kể lại một bí mật bị chôn vùi suốt gần 30 năm:
“Năm đó, trong lúc xây dựng lại chùa, có một tai nạn khủng khiếp. Một chú tiểu tên Thiện An bị rơi xuống giếng chết thảm. Nhưng thay vì khai báo, người ta âm thầm lấp giếng để giữ yên danh tiếng chùa. Không ai nhận trách nhiệm. Thi thể không được chôn cất tử tế. Từ đó, nhiều chuyện lạ xảy ra…”
Người cuối cùng từng thấy chú tiểu trước khi mất – chính là thầy Minh Tịnh. Khi ấy còn là một sư huynh mới tu.
Con chó… chỉ xuất hiện sau khi giếng cũ được phá để mở rộng sân chùa năm ngoái. Và vết bớt hình móng vuốt? Giống hệt hình xăm mà chú tiểu Thiện An từng có – một trò nghịch ngợm bị la mắng mãi.
Nghi vấn rùng rợn được đặt ra: Liệu đây là vòng linh uất ức nhập vào chó để báo oán? Hay là nghiệp báo quay lại tìm người gây ra cái chết oan nghiệt năm xưa?
Dù không ai dám nói ra, nhưng từ hôm đó, sư thầy Minh Tịnh xin rút lui về tịnh tu trong am nhỏ, không tiếp xúc với ai.
Còn con chó? Sau buổi lễ giải oan, nó biến mất như chưa từng tồn tại.
Chánh điện được khóa một tuần. Đêm nào cũng nghe thấy tiếng rên rỉ và tiếng bước chân lặng lẽ quanh tượng Phật.
Người dân quanh vùng vẫn rỉ tai nhau: “Lễ Phật đản năm ấy… Phật không ngự… vì oan hồn còn chưa siêu.”