Quán hủ tiếu của cô Ba nằm nép mình ở góc hẻm số 47, cái hẻm nhỏ ngoằn ngoèo nhưng lúc nào cũng tấp nập người lui tới mỗi sáng sớm. Cô Ba góa chồng từ năm ba mươi, sống một mình, nổi tiếng với món hủ tiếu xương hầm đậm vị, và tính tình vừa nghiêm khắc vừa nhân hậu.
Một buổi chiều oi ả đầu tháng Tư, khi đang dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa, cô thấy một người đàn ông dáng vẻ mệt mỏi đứng lấp ló ngoài đầu hẻm. Gương mặt anh ta hốc hác, tóc tai rối bù, trên cánh tay còn vết xăm đã mờ, chứng tỏ từng trải qua thời gian không ít trong trại giam.
Anh ta rụt rè bước tới.
“Cô ơi… cho tôi xin việc làm. Việc gì cũng được.”
Cô Ba nhìn anh từ đầu đến chân, ánh mắt đầy nghi hoặc. Bà không phải người dễ tin người, nhất là khi đối diện là một gã lạ mặt vừa từ tù ra, như anh ta đã thú nhận.
“Tôi vừa ra trại. Muốn làm lại cuộc đời. Chỉ xin cô một cơ hội.”
Nghe vậy, lòng cô Ba mềm đi. Bà vốn là người hay thương người khốn khó. Nhìn ánh mắt anh — không tránh né, không cầu xin quá mức, chỉ có sự mỏi mệt và quyết tâm — cô Ba gật đầu.
“Tên gì?”
“Tuấn.”
“Được. Mai 4 giờ sáng có mặt, phụ tôi bưng bê, rửa tô. Lương tháng hai triệu rưỡi, ăn uống tôi lo.”
Tuấn cúi đầu, giọng khẽ run: “Cảm ơn cô.”
Những ngày đầu, Tuấn làm việc rất siêng năng. Anh ít nói, luôn dậy sớm, dọn dẹp gọn gàng, không than phiền. Nhưng chỉ sau vài tuần, cô Ba bắt đầu để ý thấy những điều kỳ lạ.
Tuấn hay xin về sớm vào buổi chiều, lý do là “buồn ngủ”. Đêm nào cũng vậy, sáng đến thì anh vẫn đúng giờ, nhưng mắt thâm quầng, người lờ đờ như thức suốt đêm. Có lần cô bắt gặp anh đang ngồi lim dim sau bếp, mồ hôi túa ra như vừa chạy marathon.
Một người bình thường không thể sống kiểu đó — đi làm từ 4 giờ sáng, về ngủ lúc 5 giờ chiều mà vẫn thiếu ngủ — nếu không có điều gì đó đang giấu giếm.
Sự nghi ngờ bắt đầu lớn dần trong cô Ba. Một đêm, sau khi quán đã dọn dẹp sạch sẽ, cô quyết định bám theo Tuấn.
Anh đi không vội, nhưng không hề về thẳng nhà trọ ở gần xóm trại, như từng nói. Thay vào đó, anh băng qua mấy con hẻm ngoằn ngoèo, rồi rẽ vào một khu nhà hoang đã bị bỏ trống lâu ngày ở gần bãi đất trống cuối hẻm.
Cô Ba nấp sau một gốc cây, tim đập thình thịch. Không biết thứ gì khiến mình hồi hộp hơn — sợ anh ta là tội phạm nguy hiểm hay sợ phát hiện một bí mật mình không thể ngờ tới?
Tuấn lách vào căn nhà, mở cửa bằng một chiếc chìa khóa sét gỉ. Ánh đèn bên trong vụt sáng.
Cô Ba tiến sát lại cửa sổ đã vỡ. Qua khe hở, bà nghẹn ngào khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong: một cô bé khoảng bảy tuổi đang nằm ngủ trên tấm nệm rách, xung quanh là vài món đồ chơi cũ và hộp sữa.
Tuấn ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt cái túi nylon có bánh mì và sữa xuống cạnh con bé. Anh vén tóc nó, hôn lên trán rồi ngồi lặng lẽ, ánh mắt đăm chiêu.
Cô Ba lùi lại, lặng người. Mọi nghi ngờ tan biến, nhưng thay vào đó là hàng loạt câu hỏi bủa vây: Con bé là ai? Vì sao phải sống chui lủi như vậy?
Sáng hôm sau, khi Tuấn đang rửa tô, cô Ba im lặng đứng sau lưng anh.
“Tối qua tôi thấy hết rồi.”
Tuấn khựng tay. Bọt xà phòng tràn qua cả tay áo.
“Cô bé đó là ai?”
Anh không trả lời ngay. Một lúc sau, anh ngẩng đầu, ánh mắt bình thản nhưng giọng thì nghẹn lại.
“Con gái tôi.”
Rồi anh kể — năm đó, anh vì nghèo túng nên bị lôi kéo vào đường dây vận chuyển hàng lậu. Bị bắt, lĩnh án 3 năm. Vợ anh khi đó đang mang thai, không chịu nổi cú sốc nên bỏ về quê cắt đứt liên lạc.
Khi mãn hạn tù, anh tìm lại được con bé. Vợ anh đã mất sau sinh vì biến chứng, để lại đứa nhỏ cho một bà dì nuôi, nhưng bà này cũng qua đời nửa năm trước. Từ đó, anh và con sống lang thang. Không hộ khẩu, không nhà cửa, không ai nhận cha con anh cả.
“Căn nhà hoang đó là nơi duy nhất tôi có thể che nắng che mưa cho con. Tôi không dám nói với cô… Tôi sợ mất việc.”
Cô Ba nhìn người đàn ông trước mặt. Gương mặt anh bỗng trở nên khác hẳn — không còn lạnh lùng, chỉ là một người cha cố gắng bấu víu lấy chút hy vọng để nuôi con sống qua ngày.
“Đưa con bé đến đây.”
Tuấn ngước lên, mắt đỏ hoe: “Cô…”
“Quán tôi đủ chỗ. Cứ để nó ở sau nhà, tôi trông giúp khi anh làm. Nhưng đừng có giấu nữa. Có chuyện gì cũng phải nói. Hiểu chưa?”
Anh gật đầu, không nói thêm lời nào. Nước mắt rơi thẳng xuống bát tô đang rửa dở.
Từ đó, con bé tên là Ngọc ở lại quán. Nó nhanh chóng khiến mọi người trong xóm quý mến vì sự ngoan ngoãn, lanh lợi. Cô Ba — người từng nghĩ sẽ sống một mình đến già — bỗng thấy lòng ấm lại mỗi khi con bé chạy tới ôm lấy bà mỗi chiều.
Tuấn vẫn chăm chỉ như ngày đầu, nhưng ánh mắt đã sáng lên, không còn ảm đạm như trước. Cuộc sống mới tuy đơn sơ, nhưng có hy vọng.
Cho đến một buổi trưa nọ, khi đang bán hàng, một người đàn ông mặc sơ mi trắng, tóc vuốt keo, đeo kính râm bước đến. Hắn nhìn Tuấn, khẽ nhếch mép.
“Lâu quá không gặp, Tuấn.”
Tuấn sững người, bát hủ tiếu trên tay rơi xuống nền đất.
Cô Ba chỉ kịp nghe hắn thì thầm: “Tối mai, 10 giờ, chỗ cũ. Không đến thì đừng trách.”
Tuấn tái mặt.
Đêm hôm đó, Tuấn không về. Ngọc ngủ thiếp đi sau khi khóc mãi không thấy cha đâu. Cô Ba ngồi thừ trong gian bếp, nỗi lo cồn cào trong lòng.
Bà lại bám theo — lần này không phải vì nghi ngờ, mà vì sợ Tuấn bị lôi vào con đường cũ.
Căn nhà hoang tối thui. Không thấy Tuấn đâu. Nhưng từ xa, ở gần cầu cảng, bà thấy ánh đèn pin lập lòe. Tiếng người cãi vã, rồi tiếng đấm đá vang lên.
Cô Ba lén tiến lại gần và chứng kiến Tuấn đang bị một nhóm ba người vây đánh. Kẻ tóc vuốt keo kia quát:
“Lần cuối mày trốn. Tao đã cứu mày bao lần trong tù, giờ mày định quay lưng à?”
Tuấn gào lên: “Tao không muốn dính vào nữa! Tao có con! Tao có việc rồi!”
“Việc rửa tô hả? Rồi mày nuôi nó kiểu gì?”
Một cú đấm nữa giáng xuống. Nhưng đúng lúc đó, tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Cô Ba đã âm thầm gọi trước.
Đám người kia bỏ chạy, chỉ kịp chửi đổng vài câu. Tuấn quỵ xuống, máu chảy từ trán.
Cô Ba chạy lại, đỡ anh dậy.
“Tại sao không nói với tôi?”
Anh thều thào: “Tôi nghĩ mình có thể tự thoát ra. Không ngờ… chúng vẫn tìm được.”
Tuấn được đưa về quán, vết thương không nặng, nhưng cú sốc tinh thần khiến anh gần như muốn buông xuôi. Chính cô Ba là người đã động viên anh đến trình báo toàn bộ quá khứ, nhờ vậy cảnh sát mới dẹp được nhóm tội phạm đang dụ dỗ người mãn hạn tù quay lại con đường cũ.
Sau vụ việc đó, nhiều người biết chuyện đến quán ủng hộ cô Ba và Tuấn. Họ khâm phục anh — một người cha cố giữ lời hứa với con mình.
Một năm sau, quán hủ tiếu Ba Sáu trở thành nơi vừa bán món ăn ngon, vừa là nơi tiếp nhận những người từng lầm đường lạc lối. Tuấn vẫn ở đó, giờ làm quản lý. Ngọc vào lớp 2, học rất giỏi.
Còn cô Ba — người phụ nữ từng nghi ngờ anh nhất — giờ là “bà ngoại” thứ hai của con bé.
Bởi đôi khi, chỉ một cơ hội nhỏ, một cái nhìn bao dung… có thể cứu vớt cả một cuộc đời