Hùng, một chàng sinh viên năm cuối, đang vội vã trên chiếc xe đạp để đến trường thi. Hôm nay là kỳ thi quan trọng quyết định tấm bằng tốt nghiệp của cậu. Đường phố Sài Gòn tấp nập, xe cộ qua lại không ngừng, và Hùng chỉ còn 15 phút trước khi cổng trường đóng lại.
Bất chợt, khi đạp xe qua một con đường lớn, Hùng nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi mặc vest nằm bất tỉnh bên lề đường. Xung quanh, người đi đường chỉ lướt qua, không ai dừng lại. Hùng thoáng do dự, nhưng lương tâm không cho phép cậu bỏ mặc người gặp nạn. Cậu dừng xe, chạy đến bên người đàn ông. Ông ấy thở yếu, mặt tái nhợt, dường như vừa bị ngất.
Hùng nhanh chóng kiểm tra nhịp thở, gọi người đi đường hỗ trợ và gọi xe cấp cứu. Trong lúc chờ đợi, cậu sơ cứu theo những gì từng học, giúp người đàn ông dần tỉnh lại. Khi xe cấp cứu đến, Hùng thở phào, nhưng nhìn đồng hồ, cậu biết mình đã trễ kỳ thi. Cổng trường chắc chắn đã đóng, và giấc mơ tốt nghiệp của cậu có nguy cơ tan biến.
Người đàn ông được đưa lên xe cấp cứu, nhưng trước khi đi, ông nắm tay Hùng, giọng yếu ớt: “Cảm ơn cậu… Tôi là Trần Quốc Phong, chủ tịch tập đoàn Phong Vân. Cậu đã cứu tôi… Tôi sẽ không quên.”
Hùng chỉ cười nhẹ, không nghĩ nhiều. Cậu quay về ký túc xá, lòng nặng trĩu vì bỏ lỡ kỳ thi. Nhưng vài ngày sau, một lá thư được gửi đến tận tay Hùng. Bên trong là lời mời từ tập đoàn Phong Vân, mời cậu đến gặp trực tiếp chủ tịch. Hóa ra, ông Phong không chỉ bình phục mà còn tìm cách liên lạc với ân nhân của mình.
Tại buổi gặp, ông Phong đề nghị Hùng một vị trí thực tập sinh tại tập đoàn, với lời hứa sẽ hỗ trợ cậu hoàn thành việc học sau này. “Cậu không chỉ có tấm lòng, mà còn có sự bình tĩnh và trách nhiệm. Đó là phẩm chất tôi cần ở nhân viên của mình,” ông Phong nói.
Từ một sinh viên suýt trượt kỳ thi, Hùng bất ngờ có cơ hội làm việc tại một tập đoàn lớn. Cuộc đời cậu bước sang một trang mới, nơi lòng tốt và sự dũng cảm đã mở ra cánh cửa mà cậu chưa từng dám mơ tới.