Sài Gòn năm 2025, con hẻm nhỏ ở quận 4 vẫn tấp nập như bao năm. Căn nhà cấp bốn của anh Hùng nằm khuất sau hàng cây, cũ kỹ nhưng luôn gọn gàng. Anh Hùng, 42 tuổi, từng là tài xế taxi, giờ làm đủ thứ nghề: chạy xe ôm, giao hàng, thỉnh thoảng sửa đồ điện cho hàng xóm. Năm năm qua, cuộc sống của anh xoay quanh một người – chị Mai, vợ anh, người đã nằm liệt giường sau một tai nạn giao thông.
Chị Mai, 38 tuổi, từng là cô giáo mầm non rực rỡ nhất khu phố. Nụ cười chị như nắng mai, giọng hát dịu dàng ru trẻ thơ vào giấc. Nhưng một buổi chiều định mệnh, chiếc xe tải mất lái đã cướp đi đôi chân và gần như toàn bộ sức sống của chị. Bác sĩ bảo chị khó hồi phục, nhưng anh Hùng không bao giờ bỏ cuộc. Anh nghỉ việc taxi, bán chiếc xe hơi duy nhất, dồn tiền lo thuốc men. Ngày ngày, anh tắm rửa, cho chị ăn, xoa bóp chân tay, kể chuyện để chị không rơi vào trầm uất. “Anh không hứa cho em cả thế giới, nhưng anh hứa sẽ ở bên em cả đời,” anh từng nói, mắt đỏ hoe.
Cuộc sống của anh Hùng chẳng dễ dàng. Tiền tiết kiệm cạn dần, hai đứa con – bé Na 12 tuổi và cu Bin 8 tuổi – vẫn cần ăn học. Anh làm việc từ sáng sớm đến khuya, chỉ tranh thủ vài giờ ngủ bên chiếc ghế cạnh giường chị Mai. Hàng xóm thương, thỉnh thoảng mang qua ít đồ ăn, nhưng anh luôn từ chối nhận giúp đỡ trực tiếp. “Còn sức, tôi còn lo được,” anh nói, giọng kiên định.
Năm năm trôi qua, chị Mai vẫn không đi lại được, nhưng tinh thần chị dần tốt lên nhờ anh Hùng. Chị hay bảo: “Anh khổ vì em quá, Hùng ơi.” Anh chỉ cười: “Khổ gì đâu, có em là anh vui rồi.” Nhưng trong lòng, anh giấu nỗi lo ngày càng lớn: sức khỏe chị yếu đi, tiền thuốc tăng, còn anh thì không trẻ nữa. Có đêm, mệt quá, anh ngồi bên chị, nhìn mái tóc bạc sớm của mình trong gương, chỉ thầm mong ông trời đừng cướp chị đi.
Một buổi sáng, như thường lệ, anh Hùng dậy sớm chuẩn bị cơm nước, thay quần áo cho chị Mai, rồi chở hai con đi học. Trên đường về, anh nhận đơn giao hàng gấp ở quận 7. Vội vàng, anh quên mất chai dầu xoa bóp chị Mai hay dùng, để trên bàn bếp. Giữa trưa nắng gắt, anh quay xe về nhà, nghĩ chỉ ghé lấy rồi đi ngay.
Căn nhà im ắng khi anh đẩy cửa bước vào. Nhưng vừa mở cửa phòng, anh Hùng khựng lại, hai chân như không còn sức. Trước mắt anh, chị Mai không nằm trên giường như mọi ngày. Chị ngồi trên chiếc xe lăn cũ, tay run run cầm chai dầu, cố xoa lên chân mình. Đôi chân chị, năm năm bất động, giờ khẽ động đậy, dù yếu ớt. Bên cạnh chị, bé Na và cu Bin, đáng lẽ đang ở trường, ngồi bệt dưới sàn, mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa cười.
Anh Hùng đứng không vững, tay bám chặt khung cửa, giọng lạc đi: “Mai… em… làm sao…” Chị Mai ngẩng lên, gương mặt đẫm nước mắt nhưng rạng rỡ: “Hùng… em muốn anh bất ngờ… em cố được rồi…” Bé Na lao đến ôm bố, nức nở: “Mẹ tập mấy tháng nay, tụi con giúp mẹ giấu bố, muốn bố vui…”
Hóa ra, từ nửa năm trước, chị Mai bắt đầu cảm nhận được chút cảm giác ở chân. Một bác sĩ vật lý trị liệu tình nguyện ở bệnh viện quận, cảm động trước câu chuyện của anh Hùng, đã âm thầm hướng dẫn chị tập luyện. Bé Na và cu Bin, dù còn nhỏ, cũng tham gia. Mỗi sáng, khi anh Hùng ra ngoài, hai đứa thay phiên đẩy xe lăn, đỡ mẹ tập đứng, tập di chuyển từng chút. Chúng giấu anh vì sợ anh hy vọng rồi thất vọng, nhưng cũng vì muốn dành tặng anh một món quà lớn nhất – khoảnh khắc chị Mai tự mình cử động.
Anh Hùng quỳ xuống bên vợ, ôm chị thật chặt, nước mắt rơi không ngừng. “Em làm được rồi… Anh biết em mạnh mà…” anh lặp đi lặp lại, như để chính mình tin điều kỳ diệu này. Chị Mai nắm tay anh, giọng nghẹn ngào: “Không có anh, em đâu còn sống tới hôm nay. Anh là đôi chân của em, Hùng ơi.”
Cả gia đình ngồi đó, ôm nhau giữa căn phòng nhỏ, tiếng cười xen lẫn tiếng khóc. Hàng xóm nghe tin, kéo đến chật cửa, ai cũng rưng rưng. Bà Tư đầu hẻm lau nước mắt: “Thằng Hùng khổ bao năm, giờ trời thương rồi.” Chuyện về chị Mai lan ra khắp khu phố, rồi được một nhà báo viết thành bài, truyền cảm hứng cho bao người.
Từ hôm ấy, anh Hùng như được tiếp thêm sức mạnh. Chị Mai vẫn cần thời gian để hồi phục, nhưng chị đã có thể ngồi lâu hơn, tự làm vài việc nhỏ. Anh Hùng xin vào làm bảo vệ ở một công ty gần nhà, thu nhập ổn hơn, để có thời gian chăm chị. Bé Na và cu Bin càng chăm học, bảo rằng sẽ thành công để bố mẹ không còn khổ. Cộng đồng quanh khu phố cũng chung tay, góp tiền mua cho chị Mai chiếc xe lăn mới, nhẹ hơn, tiện hơn.
Một buổi chiều, khi anh Hùng đẩy chị Mai ra công viên gần nhà, chị nắm tay anh, chỉ lên bầu trời hoàng hôn: “Hùng, em từng nghĩ mình sẽ không bao giờ thấy cảnh này nữa. Cảm ơn anh, vì đã không bỏ em.” Anh cười, mắt cay cay: “Cảm ơn em, vì đã cho anh lý do để sống.”
Câu chuyện của anh Hùng và chị Mai trở thành biểu tượng của tình yêu và sự kiên trì. Trong con hẻm nhỏ quận 4, người ta vẫn kể về người đàn ông chăm vợ liệt năm năm, và khoảnh khắc anh mở cửa thấy phép màu. Với anh Hùng, điều kỳ diệu không chỉ là đôi chân chị Mai cử động, mà là gia đình anh, dù nghèo khó, vẫn mãi bền chặt. Mỗi ngày, anh vẫn dậy sớm, nấu cơm, xoa bóp cho chị, nhưng giờ đây, lòng anh nhẹ nhàng hơn, như ánh nắng Sài Gòn luôn rực rỡ dù mưa giông có đến.