Ở một ngôi làng nhỏ nằm nép mình bên dòng sông hiền hòa, nơi những cánh đồng lúa trải dài bất tận và những con đường đất đỏ ngoằn ngoèo quanh co, ông Tâm sống một cuộc đời giản dị, đạm bạc nhưng đầy tình yêu thương. Ông là một người thợ mộc, đôi tay thô ráp, chai sần vì những năm tháng cặm cụi đục đẽo, tạo nên những món đồ gỗ mộc mạc nhưng bền bỉ như chính con người ông. Dáng ông cao gầy, khuôn mặt khắc khổ với những nếp nhăn hằn sâu, nhưng đôi mắt luôn ánh lên sự dịu dàng khi nhìn về cô con gái duy nhất – Linh.
Vợ ông Tâm qua đời khi Linh mới lên ba, để lại ông một mình với nỗi đau mất mát và trách nhiệm nuôi nấng đứa con bé bỏng. Từ đó, ông trở thành cả cha lẫn mẹ, dành trọn vẹn tình yêu và hy vọng để chăm sóc Linh. Dù cuộc sống nghèo khó, ông không bao giờ để con gái cảm thấy thiếu thốn tình thương. Mỗi buổi sáng, ông dậy sớm, nhóm bếp lửa nấu bát cháo trắng với ít rau luộc hái từ vườn nhà. Ông thường ngồi cạnh Linh, nhìn con ăn, rồi nhẹ nhàng nói: “Ăn no rồi học giỏi, con nhé!” Những bữa ăn đơn sơ ấy không chỉ là thức ăn nuôi cơ thể, mà còn là tình yêu thương vô bờ mà ông dành cho con.
Linh lớn lên trong sự chăm sóc tận tụy của cha. Cô bé có đôi mắt sáng, nụ cười rạng rỡ và một trí óc thông minh hiếm có. Ông Tâm thường kể cho Linh nghe những câu chuyện về cuộc đời mình, về những ngày ông còn trẻ, rong ruổi khắp nơi làm thuê để kiếm sống. Ông bảo: “Cha không có gì để lại cho con ngoài tình yêu và hy vọng. Con phải học thật giỏi, để sau này sống tốt hơn cha, để không phải khổ như cha.” Những lời ấy in sâu vào tâm trí Linh, trở thành động lực để cô phấn đấu từng ngày.
Năm Linh lên mười, ông Tâm bắt đầu nhận thấy ước mơ lớn lao trong đôi mắt con gái. Cô bé thích đọc sách, thích hỏi han về thế giới bên ngoài ngôi làng nhỏ bé. Ông không có tiền mua sách mới, nhưng mỗi lần có người trong làng vứt đi những cuốn sách cũ, ông đều mang về, lau sạch từng trang để Linh đọc. Những đêm mùa hè, hai cha con thường ngồi dưới ánh trăng, Linh kể cho cha nghe những câu chuyện trong sách, còn ông Tâm lắng nghe, mỉm cười hạnh phúc. Ông tự nhủ rằng dù có phải hy sinh cả cuộc đời, ông cũng sẽ giúp con thực hiện ước mơ.
Thời gian trôi qua, Linh lớn lên thành một thiếu nữ xinh đẹp, thông minh và đầy hoài bão. Năm cô 18 tuổi, Linh thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng ở thành phố lớn. Đó là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời ông Tâm. Ông đứng trước bàn thờ vợ, thắp một nén nhang, thì thầm: “Mẹ con ơi, con bé làm được rồi. Nó sẽ có một tương lai tươi sáng.” Để có tiền cho Linh nhập học, ông bán đi mảnh đất nhỏ – tài sản duy nhất mà gia đình còn lại. Ngày Linh lên đường, ông đưa con ra bến xe đò, tay cầm chiếc túi vải cũ đựng vài bộ quần áo và ít đồ dùng. Ông dặn dò: “Con nhớ giữ sức khỏe, học hành chăm chỉ. Cha ở nhà sẽ luôn chờ con.” Linh ôm cha thật chặt, hứa: “Con sẽ học giỏi, kiếm thật nhiều tiền để báo hiếu cha.” Lời hứa ấy như ngọn lửa sưởi ấm trái tim ông Tâm trong những ngày tháng xa con.
Nhưng khi Linh đặt chân đến thành phố, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Cuộc sống nơi đô thị với những tòa nhà cao tầng, ánh đèn rực rỡ và những cơ hội mới mẻ đã cuốn cô vào một thế giới hoàn toàn khác. Những lá thư cô gửi về cho cha ban đầu còn đều đặn, kể về những ngày đầu nhập học, về bạn bè mới, về những điều thú vị cô khám phá. Ông Tâm đọc đi đọc lại từng lá thư, cẩn thận cất vào chiếc hộp gỗ nhỏ đặt cạnh giường ngủ. Ông cũng viết thư trả lời, những dòng chữ nguệch ngoạc kể về cuộc sống ở làng, về cây mít sau nhà đã ra quả, về con mèo hoang ông mới nuôi. Nhưng dần dần, những lá thư từ Linh thưa thớt hơn. Từ vài tháng một lá, rồi cả năm không một dòng tin. Những cuộc gọi điện cũng ngắn dần, chỉ còn vài câu hỏi thăm qua loa trước khi Linh vội vàng cúp máy.
Ông Tâm không trách con. Ông tự nhủ rằng Linh bận học, bận làm thêm để trang trải cuộc sống. Nhưng sâu thẳm trong lòng, ông cảm nhận được sự xa cách ngày càng lớn. Năm Linh 20 tuổi, cô gần như cắt đứt hoàn toàn liên lạc với cha. Ông gửi thư, gọi điện, nhưng không nhận được hồi âm. Có lần, ông lặn lội lên thành phố, mang theo ít quà quê – vài quả bắp, ít khoai lang – để thăm con. Đường xa, xe đò chật chội, ông ngồi co ro suốt mấy tiếng đồng hồ, chỉ mong được gặp Linh. Nhưng khi đến ký túc xá, Linh chỉ gặp ông vài phút. Cô mặc một chiếc váy đẹp, tóc uốn xoăn, khác hẳn cô bé quê mùa ngày nào. Linh lúng túng nói: “Cha về đi, con bận lắm. Lần sau con sẽ về thăm cha.” Ông Tâm đứng lặng nhìn bóng con khuất dần sau cánh cổng, trái tim như vỡ vụn. Ông trở về làng, mang theo nỗi đau không lời.
Từ đó, ông Tâm sống cô độc trong căn nhà gỗ cũ kỹ. Những người hàng xóm thương ông, thường hỏi han, nhưng ông chỉ cười buồn: “Tôi ổn, cảm ơn mọi người.” Ngày ngày, ông vẫn làm việc, đôi tay vẫn thoăn thoắt đục đẽo, nhưng ánh mắt không còn sáng như trước. Tối đến, ông ngồi bên khung ảnh của Linh, lặng lẽ rơi nước mắt. Ông tự hỏi: “Mình đã làm gì sai để con rời xa mình như vậy?” Nhưng ông không oán trách, chỉ thầm mong một ngày Linh sẽ nhớ đến cha mà trở về.
Năm năm trôi qua, ông Tâm giờ đã ngoài năm mươi. Sức khỏe ông yếu đi nhiều, mái tóc bạc trắng, lưng còng hơn trước. Căn nhà gỗ ngày càng xiêu vẹo, mái dột mỗi khi mưa lớn, nhưng ông không sửa. Ông nghĩ: “Sửa để làm gì khi chẳng còn ai về?” Những người làng thương ông, thường mang sang ít thức ăn, nhưng ông chỉ nhận với nụ cười nhạt: “Tôi còn sống được.” Dù vậy, trong lòng ông vẫn luôn giữ một tia hy vọng mong manh, rằng Linh sẽ trở về, dù chỉ để nói một lời xin lỗi.
Một buổi chiều mưa tầm tã, khi ông Tâm đang ngồi vá lại chiếc áo cũ dưới ánh đèn dầu leo lét, có tiếng gõ cửa. Ông ngạc nhiên, vì hiếm ai ghé thăm vào giờ này, nhất là trong tiết trời ẩm ướt thế này. Ông chậm rãi đứng dậy, mở cửa. Trước mặt ông là Linh, đôi mắt đỏ hoe, tóc ướt dính vào khuôn mặt nhợt nhạt. Cô mặc một chiếc áo mỏng, tay cầm một chiếc phong bì nhàu nhĩ. Không kịp để ông nói gì, Linh lao vào ôm cha, khóc nức nở: “Cha ơi, con xin lỗi! Con sai rồi!” Ông Tâm run rẩy, không tin vào mắt mình. Ông ôm chặt con, nước mắt lăn dài trên gò má hốc hác. Bao nhiêu nỗi đau, bao nhiêu nhớ nhung dường như tan biến trong khoảnh khắc ấy.
Linh ngồi xuống bên cha, kể lại câu chuyện của mình. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô được nhận vào một công ty lớn ở thành phố. Cuộc sống mới với những ánh đèn hào nhoáng, những bữa tiệc xa hoa và những người bạn giàu có đã khiến cô dần quên đi lời hứa với cha. Cô quen một người đàn ông giàu có, người hứa sẽ cho cô một cuộc sống sung túc, không còn phải lo toan như thời thơ ấu. Linh say mê trong tình yêu và những giấc mơ vật chất, bỏ qua những lá thư cha gửi, thậm chí không mở chúng ra đọc. Nhưng rồi, khi công ty phá sản, người đàn ông ấy bỏ rơi cô, để lại cô với những khoản nợ và sự cô đơn. Trong lúc tuyệt vọng, Linh tìm thấy một chiếc hộp cũ trong căn hộ thuê. Bên trong là những lá thư của cha mà cô từng bỏ quên.
Cô mở từng lá thư, đọc những dòng chữ run rẩy của ông Tâm. Có thư ông viết: “Con khỏe không? Cha nhớ con lắm. Cây mít sau nhà ra quả rồi, cha để dành cho con.” Có thư ông kể: “Hôm nay cha bị ốm, nhưng không sao, chỉ mong con bình an.” Lá thư cuối cùng, ông viết: “Dù con có quên cha, cha vẫn luôn chờ con. Chỉ cần con bình an, cha đã mãn nguyện.” Những lời ấy như nhát dao đâm vào trái tim Linh. Cô nhận ra mình đã bỏ rơi người cha yêu thương mình vô điều kiện, người đã hy sinh tất cả để cô có ngày hôm nay. Linh quyết định trở về, mang theo lá thư cuối cùng của cha và một trái tim đầy hối hận.
Cô quỳ trước ông Tâm, xin ông tha thứ. Ông Tâm lặng lẽ đỡ con dậy, giọng nghẹn ngào: “Con về là cha vui rồi. Quá khứ để nó qua đi.” Từ hôm đó, Linh ở lại làng cùng cha. Cô xin làm giáo viên ở trường làng, dùng kiến thức của mình để dạy lũ trẻ. Căn nhà gỗ được sửa sang lại, không còn xiêu vẹo. Mỗi buổi tối, hai cha con ngồi bên hiên nhà, trò chuyện về những ngày đã qua và những ước mơ phía trước. Linh thường nắm tay cha, nói: “Con sẽ không bao giờ rời xa cha nữa.” Ông Tâm chỉ cười, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
Cái kết của câu chuyện không phải là sự giàu sang hay những điều kỳ diệu, mà là sự trở về của tình thân. Lá thư cuối cùng của ông Tâm đã kéo Linh trở lại, không chỉ về với cha, mà còn về với chính trái tim mình. Trong ngôi làng nhỏ ấy, tiếng cười của hai cha con vang lên, như một bản nhạc giản dị nhưng ấm áp, xua tan đi những năm tháng cô đơn. Ông Tâm không còn cô độc, và Linh tìm thấy ý nghĩa thật sự của cuộc đời – không phải ở những ánh đèn thành phố, mà ở tình yêu giản đơn của người cha nghèo.