Trời mưa xối xả như đổ nỗi oan khiên xuống mái ngói cũ của căn biệt thự ba đời nhà họ Trần. Trong phòng khách rộng lớn, người vợ – Lan – ngồi co ro giữa vòng vây của cả họ nhà chồng. Khuôn mặt trắng bệch, tay vẫn nắm chặt tờ đơn ly hôn còn nguyên dấu mực đỏ.
“Cháu nên ký đi,” bác cả trầm giọng, ánh mắt lạnh tanh. “Thằng Minh hôn mê chưa biết sống chết. Cô còn muốn dây dưa làm gì?”
“Đúng đấy,” một người khác chen vào, “thằng bé con nó vẫn là cháu nội nhà này, cô ký xong rồi đưa nó về ngoại mà nuôi, đừng bám víu nữa!”
Lan siết chặt mép váy, nước mắt đã cạn khô từ hôm Minh bị tai nạn. Một vụ tai nạn bất ngờ khiến anh phải nằm ICU, sống dở chết dở suốt ba tuần qua. Cô đâu ngờ, người đàn ông cô yêu thương lại bị chính gia đình mình ép cắt đứt mọi ràng buộc chỉ vì… anh chưa kịp tỉnh lại để phản kháng.
“Các người…” Lan run rẩy. “Anh ấy chưa chết! Tôi là vợ hợp pháp của anh ấy!”
“Nhưng sẽ không còn là nữa, nếu cô ký đơn!” – Giọng bà mẹ chồng sắc như dao.
Cuối cùng, trước áp lực nặng nề, Lan giơ bút lên… ký.
Ba ngày sau.
Trong phòng họp gia đình, đầy đủ họ hàng từ già đến trẻ, mặt ai cũng hớn hở như sắp chia được tài sản. Cánh cửa bật mở. Bác sĩ đẩy Minh – người chồng từng hôn mê – bước vào. Mắt anh vẫn còn mệt mỏi nhưng sáng rực lên kỳ lạ. Không ai kịp phản ứng, Lan đã nhào tới, nước mắt lại trào ra.
“Minh! Anh… anh tỉnh rồi?”
Minh siết chặt tay cô, nhìn từng người thân trong căn phòng. Mọi ánh mắt chợt hoảng loạn.
Anh bình thản rút điện thoại ra, đặt xuống bàn. “Trước khi tai nạn, tôi biết có điều không ổn. Tôi lén cài phần mềm ghi âm và quay lén tự động – mỗi khi điện thoại được mở.”
Một cú chạm nhẹ. Màn hình sáng lên. Clip đầu tiên phát ra âm thanh sắc bén:
“Nếu nó chết, nhà này sẽ là của chúng ta. Con Lan chỉ là đứa ăn bám, mau ép nó ký đơn ly hôn rồi đuổi nó đi.”
“Đúng! Tao đã giả chữ ký của nó mấy giấy tờ nhà đất rồi, chỉ còn cái đơn ly hôn này thôi.”
“Cứ cho nó tin rằng Minh không qua khỏi, lúc đó thì mọi thứ gọn gàng!”
Căn phòng như hóa đá.
Minh ngước lên, ánh mắt đau đớn, uất nghẹn: “Tôi tưởng tôi có một gia đình… Hóa ra là một cái bẫy.”
Bà mẹ chồng run rẩy ngã phịch xuống ghế. Mấy người khác lập bập:
“Minh… nghe bác giải thích… đó chỉ là lúc nóng giận thôi…”
Minh quay sang ôm Lan, giọng chắc nịch: “Cô ấy là vợ tôi. Là người duy nhất ở bên tôi khi tôi không còn gì. Còn các người…”
Anh lấy một xấp giấy từ túi áo. “Đây là đơn từ mặt tất cả. Tôi không cần một đồng tài sản nếu phải đánh đổi cô ấy.”
Chiếc điện thoại vẫn phát âm thanh vạch trần từng lời nói độc địa. Còn cả họ thì im phăng phắc, như vừa bị xét xử trong một phiên tòa không có khoan dung.
Cuối cùng, chỉ có hai người rời khỏi căn nhà đó – nắm tay nhau, đi giữa trời mưa – nhưng ngẩng cao đầu.
Và lần đầu tiên, Lan thấy nhẹ lòng.