Bố tôi mới cưới vợ trẻ 3 tháng thì qua đời đột ngột, cô ta khóc nức nở ngày tổ chức đám tang – nhưng tiếng sủa của con chó nhà tôi đã vạch trần tất cả
Bố tôi tái hôn năm ông 62 tuổi. Bà ấy – người vợ mới – chỉ mới 28, tên Hương. Bố bảo: “Tuổi già cần người chăm nom”, còn tôi thì chẳng nói gì. Ai cũng có quyền được yêu, kể cả khi tóc đã bạc.
Ba tháng sau, bố tôi chết. Đột ngột. Theo giấy khám nghiệm tử thi thì “đột quỵ trong lúc ngủ”. Không dấu hiệu chống cự, không gì bất thường.
Đám tang diễn ra nhanh gọn. Hương khóc vật vã, ôm quan tài như thể mất cả thế giới. Người ngoài ai cũng xì xào: “Thương quá, lấy chưa được bao lâu…”
Nhưng có một điều lạ.
Con chó nhà tôi – tên là Mực – từ ngày bố mất, cứ thấy Hương là nó gầm gừ. Không như bình thường. Trong đám tang, khi Hương lại gần di ảnh bố để thắp nhang, Mực sủa rộ lên, tru dài như báo động. Không phải tiếng sủa khi có người lạ. Mà là tiếng gầm rú, giận dữ, hoảng loạn.
Lúc Hương quỳ xuống, khóc, ôm ngực như sắp ngất, Mực lao đến cắn rách tay áo cô ta. Tôi kéo lại không kịp. Nhưng chính vết cào đó, vô tình làm rơi ra một thứ từ tay áo cô ấy – một chiếc lọ nhỏ.
Thuốc.
Cảnh sát vào cuộc sau khi tôi mang lọ thuốc đi xét nghiệm. Là một loại thuốc làm loãng máu cực mạnh – chỉ cần vài liều là đủ để gây đột quỵ ở người già.
Cuối cùng, Hương khai nhận. Không yêu đương gì cả. Chỉ là kế hoạch thừa kế tài sản. Kết hôn, đầu độc, xong xuôi là ôm tiền bỏ đi. Mọi thứ tưởng hoàn hảo… nếu không có Mực.
Nó là con chó mà bố tôi nuôi từ nhỏ. Trung thành và cảnh giác. Có lẽ nó đã chứng kiến điều gì đó. Có lẽ chỉ đơn giản là bản năng. Nhưng tiếng sủa hôm đó – đã phá tan mọi màn kịch.
Giờ thì Hương đang ở trại tạm giam. Còn Mực, nó vẫn ngủ bên hiên nhà, nơi ngày xưa bố hay ngồi. Tôi xoa đầu nó, khẽ nói:
“Giỏi lắm, Mực.”