Ngày chị về làm dâu, bà con ai cũng tấm tắc khen anh Tín có phúc, lấy được người vợ vừa hiền, vừa chịu thương chịu khó. Nhưng cuộc sống không như lời chúc.
Chị Thảo – người đàn bà nhẫn nhịn ấy, sau 5 năm không sinh được con, bị cả nhà chồng mỉa mai, chồng lạnh nhạt, cuối cùng còn phải nuôi em chồng ăn học như phận osin không công.
Rồi một ngày, anh Tín ngang nhiên dẫn nhân tình về nhà, tuyên bố ly dị. Chị im lặng, rời đi tay trắng, không ai tiễn.
20 năm. Cả làng chẳng ai còn nhớ đến chị Thảo. Người ta chỉ nhớ đến “con Thảo bị chồng bỏ” từng ngày còng lưng cấy lúa, từng bị mẹ chồng quát tháo giữa chợ:
“Cô ở trong nhà này là phước 7 đời nhà cô rồi đấy!”
Mùa đông năm ấy, ngôi làng nhỏ xôn xao khi một chiếc xe Mercedes đen bóng đỗ ngay cổng nhà bà Mão – mẹ chồng cũ của chị Thảo.
Chị bước xuống – tóc búi gọn, váy dài đến gối, giày cao gót lạch cạch trên nền đất.
Cả xóm đổ ra xem. Bà Mão run run:
“Cô… Thảo đấy à?”
Chị không nói gì. Lặng lẽ bước đến mở cốp xe. Mọi ánh mắt dồn về phía sau chiếc xe sang trọng.
Bên trong là một chiếc hòm gỗ khắc tên “Nguyễn Tín”, đặt ngay ngắn bên di ảnh.
Cả làng nín lặng. Mẹ chồng chị đổ sụp xuống nền đất.
Chị nhẹ nhàng nói:
“Anh ấy mất vì ung thư gan. Trước khi mất, anh xin tôi mang tro cốt về đặt tại nơi anh sinh ra. Tôi làm tròn lời hứa.”
Ai đó bắt đầu khóc. Nhưng chị vẫn bình thản:
“Tôi đã tha thứ từ lâu. Chỉ mong nhà mình đừng xem thường ai nữa, nhất là người từng gọi là ‘con
dâu’.”
Chị lên xe, không quay đầu lại.
Mẹ chồng ngất lịm. Em chồng quỳ giữa sân, miệng lắp bắp gọi:
“Chị… chị Thảo ơi…”
Còn người làng, thì thẫn thờ:
“Con Thảo năm xưa… là người phụ nữ cả đời này mình không dám ngẩng mặt nhìn lại.”