Ngày Hùng – bạn thân chí cốt của tôi – đột ngột qua đời vì đột quỵ, tôi như chết lặng. Chúng tôi gắn bó từ thuở thiếu thời, vào sinh ra tử đủ chuyện, vậy mà lần cuối cùng gặp nhau, tôi còn nắm tay Hùng mà cười: “Ráng giữ sức khỏe, anh em mình còn chơi dài.”
Hùng ra đi, để lại hai đứa con trai nhỏ, đứa lớn mới 6 tuổi, đứa nhỏ chỉ vừa tròn 3. Mẹ tụi nhỏ đã mất từ khi đứa nhỏ chưa đầy năm. Không người thân thích, hai đứa trẻ thành bơ vơ.
Không chần chừ, tôi nhận nuôi cả hai, như một lời hứa với bạn.
Ngày đưa tụi nhỏ về nhà, lòng tôi vừa thương xót vừa thấp thỏm. Tôi đã dọn sẵn một phòng đẹp, bày đồ chơi khắp nơi để tụi nó cảm thấy ấm áp như nhà mình.
Vừa bước vào cửa, thằng lớn – thằng Tí – lạ lẫm nhìn quanh.
Ánh mắt nó chợt dừng lại ở phòng khách, nơi treo một bức di ảnh nhỏ của vợ tôi, người đã mất hai năm trước vì tai nạn giao thông.
Tí đột nhiên trợn tròn mắt, chỉ thẳng vào di ảnh, la lớn:
“Mẹ! Mẹ kìa! Sao chú lại có ảnh mẹ con?!”
Cả tôi và những người trong nhà đều chết sững.
Tôi vội vàng trấn an:
“Con nhầm rồi. Đây là… là vợ chú.”
Nhưng thằng bé lắc đầu quầy quậy, nước mắt rưng rưng, vừa khóc vừa nói:
“Không! Đúng là mẹ con mà! Mẹ hay ôm con ngủ mỗi tối đó!”
Không khí trong nhà đông cứng lại.
Tôi thì cảm giác như vừa rơi xuống vực sâu.
Làm sao có thể?
Vợ tôi chết hai năm trước, còn mẹ tụi nhỏ đã mất tận sáu năm về trước cơ mà?
Tôi cố gắng hỏi thằng bé kỹ hơn. Tí vừa khóc vừa kể, giọng còn ngọng nghịu:
“Mẹ hay kể chuyện cho con nghe, mẹ mặc váy trắng, tóc dài. Mẹ bảo lúc con lớn mẹ sẽ đưa con đi biển chơi…”
Những lời đó… chính xác là những điều vợ tôi từng nói với tôi khi chúng tôi lên kế hoạch sinh con — kế hoạch chưa kịp thực hiện thì cô ấy đã ra đi.
Tôi bắt đầu thấy lạ. Tôi lục lại hồ sơ bệnh viện, giấy tờ cũ của vợ mình, tìm kiếm bất cứ chi tiết nào có thể lý giải được sự trùng hợp kỳ lạ này.
Và rồi…
Cú twist:
Trong một lần ngồi lại với dì ruột của Hùng – người duy nhất còn sót lại hiểu rõ gốc gác, tôi mới vỡ lẽ:
Vợ tôi và mẹ ruột của tụi nhỏ là chị em sinh đôi, nhưng họ bị tách khỏi nhau từ nhỏ do một biến cố gia đình. Một người được nhận nuôi ở miền Bắc (vợ tôi), người kia lớn lên trong một gia đình khác ở miền Nam (mẹ ruột của tụi nhỏ).
Họ lớn lên xa cách, không bao giờ gặp lại nhau — thậm chí chính bản thân họ cũng không biết mình có một người chị/em sinh đôi.
Vậy nên, tụi nhỏ thấy vợ tôi trong di ảnh — gương mặt ấy — giống hệt người mẹ đã khuất của chúng.
Tí không nhầm.
Trong một cách kỳ lạ nào đó, tụi nhỏ đã tìm lại được “hình bóng mẹ” trong tôi — người chú, cũng là người đang dang tay che chở chúng.
Tôi ôm chặt hai đứa bé vào lòng.
Trái tim tôi lần đầu tiên sau ngần ấy mất mát, lại thấy được một tia ấm áp, như một món quà định mệnh gửi lại.