Trời đêm đen kịt, con đường quốc lộ vắng tanh chỉ còn tiếng động cơ gầm gừ của chiếc xe tải cũ kỹ. Nam, một tài xế xe tải đã ngoài ba mươi, đang lái xe qua đoạn đường rừng hẻo lánh. Đôi mắt anh mỏi mệt, nhưng vẫn sắc bén, lướt qua những bóng cây lướt qua dưới ánh đèn pha. Đã ba năm kể từ khi anh chọn công việc này, chạy xe đường dài để kiếm tiền nuôi mẹ già và đứa em trai đang học đại học. Cuộc sống của Nam đơn giản, lặp lại: lái xe, giao hàng, ngủ vài giờ, rồi lại lên đường.
Đêm nay, khi đồng hồ điểm gần nửa đêm, Nam bất ngờ thấy một bóng người đứng bên vệ đường. Một cô gái trẻ, mặc áo khoác mỏng, vẫy tay yếu ớt. Anh giảm tốc độ, do dự. “Giữa đêm khuya thế này, ai lại đứng đây?” Nam lẩm bẩm. Nhưng nhìn cô gái run rẩy trong cái lạnh, lòng anh mềm lại. Anh dừng xe, hạ kính cửa.
“Cho tôi đi nhờ được không?” Giọng cô gái nhỏ, gần như bị gió đêm nuốt chửng. Cô trông không quá hai mươi, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt to nhưng đầy lo âu. Nam gật đầu, ra hiệu cho cô lên xe. “Cô đi đâu? Đường này không an toàn đâu, nhất là với con gái.”
Cô gái ngồi vào ghế phụ, ôm chặt chiếc balo nhỏ. “Tôi… chỉ cần đến thị trấn gần nhất. Cảm ơn anh.” Giọng cô run run, như đang cố giấu điều gì. Nam không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ lái xe. Không khí trong cabin nặng nề, chỉ có tiếng radio rè rè phát bản nhạc cũ.
Sau vài phút im lặng, cô gái bất ngờ lên tiếng. “Anh có bao giờ cảm thấy… cuộc sống này vô nghĩa chưa?” Nam liếc nhìn cô, hơi bất ngờ. Anh cười khan. “Cô gái trẻ, hỏi gì lạ thế? Tôi chỉ là tài xế, ngày nào cũng lái xe, kiếm tiền, chẳng nghĩ gì sâu xa.”
Cô gái nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm. “Tôi từng nghĩ mình có tất cả. Gia đình, bạn bè, ước mơ… Nhưng rồi, chỉ một đêm, mọi thứ tan biến.” Cô ngừng lại, như thể đang đấu tranh để nói tiếp. Nam cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng anh không muốn ép cô. “Cô ổn chứ?” Anh hỏi.
Cô gái lắc đầu, rồi bất ngờ bật khóc. “Tôi không ổn. Tôi… tôi vừa mất tất cả. Người tôi yêu, gia đình tôi… họ không còn nữa.” Nam sững sờ, tay nắm chặt vô lăng. Anh không giỏi an ủi, nhưng anh biết cô cần được lắng nghe. “Cô muốn kể không? Đôi khi nói ra sẽ nhẹ lòng hơn.”
Cô gái lau nước mắt, bắt đầu kể. Tên cô là Linh. Cô vừa trải qua một vụ tai nạn kinh hoàng cách đây vài tuần. Chiếc xe chở gia đình cô và vị hôn phu đã lao xuống vực trên chính con đường này. Cô là người duy nhất sống sót, nhưng bị ám ảnh bởi cảm giác tội lỗi. “Tôi đáng lẽ phải chết cùng họ. Tôi không biết mình sống để làm gì nữa,” Linh thổn thức.
Nam im lặng, trái tim anh nặng trĩu. Anh nhớ mẹ mình, nhớ những lần bà bảo anh sống tốt, dù cuộc đời có khó khăn thế nào. “Cô biết không,” anh nói, giọng trầm, “tôi từng nghĩ đời mình cũng chẳng có ý nghĩa gì. Chỉ là lái xe, kiếm tiền, rồi một ngày chết đi. Nhưng mẹ tôi bảo, chỉ cần mình còn sống, mình còn cơ hội để làm điều gì đó, dù nhỏ bé.”
Linh nhìn anh, đôi mắt ngấn lệ nhưng dường như có chút ánh sáng lóe lên. “Anh thật sự tin thế sao?”
Nam gật đầu. “Tôi không hứa đời sẽ dễ dàng. Nhưng cô còn trẻ, còn nhiều thời gian để tìm lại ý nghĩa. Đừng bỏ cuộc.”
Đột nhiên, ánh đèn pha chiếu vào một khúc cua gắt phía trước. Nam giật mình, nhận ra đó là đoạn đường nguy hiểm nhất trên tuyến. Một linh cảm kỳ lạ khiến anh giảm tốc độ ngay lập tức. Và rồi, từ bóng tối, một chiếc xe tải khác lao ra với tốc độ kinh hoàng, lấn hẳn sang làn đường của anh. Nam đánh lái gấp, chiếc xe trượt dài, bánh xe nghiến lên vệ đường. Tiếng phanh chói tai vang lên, và chiếc xe tải kia vụt qua, chỉ cách họ vài centimet.
Cabin rung chuyển, nhưng xe của Nam dừng lại an toàn. Linh hét lên, ôm chặt balo, mặt trắng bệch. Nam thở hổn hển, tim đập thình thịch. “Chết tiệt… suýt nữa thì…” Anh quay sang Linh, kiểm tra. “Cô ổn chứ?”
Linh gật đầu, nhưng vẫn run rẩy. “Nếu anh không giảm tốc… chúng ta đã…” Cô không nói hết câu, nhưng cả hai đều hiểu. Nếu Nam không có linh cảm đó, họ có lẽ đã không còn sống.
Khi bình tĩnh lại, Linh nhìn Nam, giọng nghẹn ngào. “Cảm ơn anh. Không chỉ vì cho tôi đi nhờ, mà vì… đã cho tôi thấy tôi vẫn còn lý do để sống.”
Nam cười nhạt, cố giấu đi cảm xúc đang dâng trào. “Thôi, đừng nói thế. Coi như tôi tích đức cho mẹ tôi.”
Họ tiếp tục hành trình đến thị trấn. Khi Linh xuống xe, cô đưa cho Nam một chiếc vòng tay nhỏ làm từ dây thừng. “Cái này… là của mẹ tôi. Tôi muốn anh giữ nó, như một lời cảm ơn.” Nam định từ chối, nhưng nhìn ánh mắt chân thành của cô, anh nhận lấy.
Sau đêm đó, Nam không bao giờ gặp lại Linh. Nhưng chiếc vòng tay nhỏ bé ấy luôn nằm trong túi áo anh, như một lời nhắc nhở. Anh bắt đầu thay đổi. Anh dành thời gian về thăm mẹ thường xuyên hơn, giúp đỡ những người gặp khó khăn trên đường, và thậm chí bắt đầu học lại, điều mà anh từng bỏ dở. Cuộc sống của Nam không còn chỉ là những chuyến xe vô tận. Anh tìm thấy ý nghĩa trong những điều nhỏ bé, như cách anh đã vô tình giúp Linh tìm lại hy vọng trong đêm vắng ấy.
Còn Linh? Có tin đồn rằng một cô gái trẻ đã trở thành tình nguyện viên ở một trung tâm hỗ trợ tâm lý, giúp đỡ những người từng mất đi tất cả như cô. Nhưng đó là một câu chuyện khác, cho một ngày khác.