Ở một ngôi làng nhỏ nằm lọt thỏm giữa những cánh đồng lúa bát ngát, có một anh giám đốc giàu có tên là Phong đột nhiên trở về sau bao năm xa cách. Phong từng là một chàng trai nghèo khó trong làng, nhưng nhờ sự thông minh và kiên trì, anh đã vươn lên thành ông chủ của một tập đoàn lớn ở thành phố. Khi tin tức anh về làng lan truyền, cả làng xôn xao, nhất là những cô gái trẻ đẹp, ai cũng mơ một ngày được lọt vào mắt xanh của anh để đổi đời.
Phong đi khắp làng, gặp gỡ mọi người, hỏi han đủ chuyện. Người ta đồn rằng anh về để tìm vợ. Các cô gái xúng xính váy áo, trang điểm lộng lẫy, đứng chờ anh ở đầu ngõ, hy vọng được anh để ý. Nhưng kỳ lạ thay, sau vài ngày quan sát, Phong lại chọn Hạnh – người được cả làng gọi là “xấu nhất làng”. Hạnh không chỉ có khuôn mặt đầy tàn nhang, dáng người gầy gò, mà còn nghèo khổ, sống trong một căn nhà lụp xụp với mẹ già. Dân làng xì xào bàn tán, có người cười nhạo, có người tiếc cho Phong, nhưng anh chẳng mảy may quan tâm. Anh tuyên bố cưới Hạnh ngay trong tháng đó.
Đám cưới diễn ra đơn sơ, không mâm cao cỗ đầy như người ta tưởng tượng về một giám đốc giàu có. Phong đưa Hạnh về thành phố sống, và từ đó, chẳng ai nghe tin tức gì về hai người nữa. Dân làng dần quên chuyện ấy, chỉ thỉnh thoảng nhắc lại như một câu chuyện lạ lùng để kể trong lúc trà dư tửu hậu.
Mười năm sau, Phong qua đời vì bạo bệnh. Một luật sư từ thành phố tìm về làng, mang theo di chúc của anh để công bố trước mặt mọi người. Dân làng tò mò kéo đến đông nghịt, ai cũng muốn biết tài sản khổng lồ của Phong sẽ để lại cho ai. Khi luật sư mở phong bì, giọng ông chậm rãi đọc: “Toàn bộ tài sản của tôi, bao gồm công ty, nhà cửa, và số tiền trong ngân hàng, sẽ được chuyển giao cho vợ tôi – Nguyễn Thị Hạnh. Ngoài ra, tôi yêu cầu cô ấy dùng một phần tài sản để xây dựng một bệnh viện miễn phí cho người nghèo tại làng.”
Cả làng sững sờ. Nhưng điều kinh khủng nhất nằm ở phần tiếp theo của di chúc: “Tôi chọn Hạnh không phải vì tình yêu, mà vì tôi biết mình mang trong người căn bệnh hiểm nghèo từ nhiều năm trước. Các bác sĩ nói tôi chỉ sống được thêm vài năm, và tôi cần một người để chăm sóc mình trong những ngày cuối đời. Hạnh là người duy nhất trong làng không màng danh lợi, sẵn sàng ở bên tôi mà không cần điều kiện. Những người khác chỉ nhìn vào tiền bạc của tôi, nhưng Hạnh thì không. Cô ấy xứng đáng với tất cả những gì tôi để lại.”
Dân làng lặng người. Hóa ra, sự lựa chọn “kỳ lạ” của Phong không phải ngẫu nhiên. Anh đã tính toán từ đầu, dùng Hạnh như một người phục vụ tận tụy, và đổi lại, anh trả cô bằng khối tài sản khổng lồ. Có người cảm thấy thương Hạnh, vì cô đã vô tình bị cuốn vào một kế hoạch lạnh lùng. Có người lại thấy sợ hãi, vì lòng người sâu thẳm hóa ra đáng sợ hơn cả những gì họ từng nghĩ. Từ đó, mỗi khi nhắc đến Phong, dân làng không còn cười cợt, mà chỉ còn lại sự rùng mình trước bí mật kinh khủng đằng sau quyết định năm nào.