Trong một ngôi làng nhỏ nằm giữa rừng sâu miền núi, Tí, một cậu bé nghèo, ngày ngày gánh củi vào rừng để kiếm sống. Một buổi sáng sớm, khi mặt trời vừa ló dạng qua tán cây, Tí mang theo chiếc giỏ tre nặng trĩu, bước vào khu rừng quen thuộc. Đột nhiên, cậu nghe thấy những tiếng rên yếu ớt từ bụi cây phía xa.
Tò mò, Tí lại gần và phát hiện một con hổ cái đang nằm co quắp, bụng phình to, rõ ràng đang trong cơn đau đẻ. Xung quanh không có ai, và con hổ nhìn cậu với ánh mắt vừa sợ hãi vừa cầu cứu. Dù sợ hãi, Tí nhớ lời bà từng dạy: “Con vật cũng như con người, cần giúp đỡ khi gặp khó khăn.” Cậu lấy chai nước trong túi, nhẹ nhàng tiến đến, đổ nước cho hổ uống và dùng khăn lau mồ hôi trên trán nó.
Sau nhiều giờ căng thẳng, với sự hỗ trợ vụng về nhưng chân thành của Tí, con hổ sinh ra hai chú hổ con khỏe mạnh. Con hổ cái nhìn Tí, ánh mắt đầy biết ơn, rồi chậm rãi gầm nhẹ như lời cảm tạ. Tí mỉm cười, rời đi với chiếc giỏ củi, không nghĩ gì thêm.
Ba ngày sau, khi Tí đang ngồi trước hiên nhà sửa sang giỏ tre, một tiếng gầm vang lên từ rừng. Cả làng hoảng loạn chạy ra, nhưng kinh ngạc khi thấy con hổ cái dẫn theo hai chú hổ con, miệng ngậm một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, đặt trước cửa nhà Tí. Trước khi rời đi, con hổ cúi đầu, rồi biến mất vào rừng sâu.
Mở hộp ra, Tí thấy một viên ngọc phát ra ánh sáng kỳ lạ, cùng một mảnh giấy ghi dòng chữ cổ: “Báu vật của rừng, dành cho người có lòng tốt.” Tin tức lan nhanh, dân làng kéo đến xem. Ông trưởng làng, người am hiểu cổ vật, nhận ra đây là viên ngọc quý hiếm, truyền thuyết nói rằng nó mang lại may mắn và thịnh vượng cho cả làng. Cảm phục lòng tốt của Tí, mọi người quỳ xuống cảm tạ cậu, coi cậu như vị cứu tinh.
Từ đó, cuộc sống của Tí và gia đình thay đổi. Làng trở nên giàu có nhờ viên ngọc, và Tí được kính trọng như một người hùng. Nhưng cậu vẫn ngày ngày vào rừng, không phải để gánh củi, mà để chăm sóc các loài vật, mang theo lòng biết ơn đối với người bạn hổ đã thay đổi số phận mình.