Ở một thị trấn nhỏ ven sông, có cô gái nghèo tên Linh, mồ côi từ nhỏ, sống trong căn nhà gỗ cũ kỹ. Linh làm việc ngày đêm, lau dọn nhà cửa cho người khác, để dành từng đồng. Sau ba năm, cô tiết kiệm được đúng 1 triệu đồng – số tiền cô mơ sẽ dùng để mở một tiệm may nhỏ.
Một ngày, Linh nghe tin về ông Hòa, một cựu chiến binh già sống cô đơn trong căn lều tồi tàn. Ông từng chiến đấu trong chiến tranh, nhưng nay bệnh tật, không đủ tiền mua thuốc. Dân làng xì xào, thương ông nhưng chẳng ai giúp được nhiều. Linh, dù chưa từng gặp ông Hòa, cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Cô nghĩ về những hy sinh của ông, về những ngày ông chiến đấu để người như cô được sống trong hòa bình.
Sáng hôm đó, Linh cầm túi tiền tiết kiệm, bước đến căn lều của ông Hòa. Ông đang nằm trên chiếc giường tre, ho khù khụ. Linh đặt túi tiền bên cạnh ông, nói:
“Cháu không có nhiều, nhưng đây là tất cả những gì cháu có. Ông dùng để mua thuốc và ăn uống nhé.”
Ông Hòa ngỡ ngàng, đôi mắt mờ đục rưng rưng. Ông từ chối, bảo Linh giữ lại vì cô còn nghèo hơn ông. Nhưng Linh mỉm cười, nắm tay ông:
“Ông đã cho cháu cả một đất nước yên bình. Cháu chỉ trả lại chút xíu thôi.”
Nói xong, Linh rời đi, lòng nhẹ nhàng nhưng cũng thoáng buồn vì giấc mơ tiệm may giờ xa vời.
Ba mươi phút sau, khi Linh đang lau dọn ở một ngôi nhà gần đó, một chiếc xe quân đội bất ngờ dừng trước cửa. Một vị tướng, tóc đã điểm bạc, bước xuống, hỏi thăm:
“Cháu là Linh, người vừa cho ông Hòa 1 triệu đồng?”
Linh ngạc nhiên, gật đầu. Vị tướng kể rằng ông Hòa là đồng đội cũ của ông, và câu chuyện về hành động của Linh đã lan đến tai ông qua một người bạn trong làng. Vị tướng xúc động nói:
“Cháu không chỉ giúp ông Hòa, mà còn nhắc ta về lòng biết ơn với những người đã hy sinh. Ta đến để cảm ơn cháu.”
Ông trao cho Linh một phong bì, nói rằng đó là món quà từ những đồng đội cũ của ông Hòa, đủ để cô mở tiệm may và hơn thế nữa. Linh từ chối, nhưng vị tướng khăng khăng:
“Đây không phải bố thí. Đây là cách chúng ta trân trọng lòng tốt của cháu.”
Từ đó, Linh không chỉ mở được tiệm may, mà còn biến nó thành nơi dạy nghề miễn phí cho những cô gái nghèo trong làng. Câu chuyện về lòng tốt của cô lan khắp thị trấn, truyền cảm hứng cho mọi người. Còn ông Hòa, nhờ thuốc men và sự chăm sóc, đã sống thêm nhiều năm, luôn kể về cô gái nghèo với nụ cười rạng rỡ.