Gia đình ông Tuấn tổ chức lễ giỗ 49 ngày đơn sơ nhưng trang trọng trong căn nhà cũ ba gian ở vùng ven thành phố.
Không khí nặng nề, mùi nhang trầm lan tỏa.
Khi cúng cơm vừa xong, bất ngờ từ ngoài cổng, một cô gái trẻ mặc váy đen giản dị, gương mặt lấm lem nước mắt, bước vào.
Cô khụy xuống trước bàn thờ, khóc nức nở.
“Con xin lỗi ba má… Con xin lỗi anh…” — cô nghẹn ngào.
Cả họ quay sang nhìn nhau, xì xầm:
“Ai vậy?”
“Nhà mình đâu có ai quen cô ta?”
“Con bé này trông quen quen mà…”
Người cô út nhỏ nhẹ hỏi:
“Con là ai?”
Cô gái sụt sịt:
“Con… là vợ sắp cưới của anh Long… Chúng con dự định cưới cuối năm nay, chỉ chưa kịp báo với gia đình.”
Một cơn sóng ngầm lan qua từng ánh mắt trong phòng khách.
Anh Long — người con trai vàng của dòng họ — vừa mất trong tai nạn cách đây chưa đầy hai tháng.
Không ai trong nhà từng nghe anh nhắc tới một cô gái nào.
Sự im lặng bối rối phủ xuống. Một số người trong họ lắc đầu, bán tín bán nghi.
Lễ cúng cơm bắt đầu. Mọi người quây quần chắp tay vái lạy, khấn thầm.
Hương khói bảng lảng.
Đến khi chuẩn bị dọn mâm, cô gái bỗng bật dậy, mắt nhìn thẳng vào di ảnh người quá cố, giọng ngập ngừng:
“Anh ấy… anh ấy bảo… canh… canh mặn rồi…”
Cả nhà chết sững.
Không ai hiểu. Một vài người run tay, một vài người toan kéo cô ra ngoài.
Nhưng đúng lúc ấy, bà nội — người đã già lẫn nhưng vẫn còn nhớ từng món ăn của cháu trai — chợt bật khóc nức nở:
“Trời ơi, hồi sống thằng Long ăn nhạt lắm… Ai dâng canh mặn là nó giận!”
Bà lao tới nếm thử bát canh đặt trên bàn thờ — quả nhiên mặn chát.
Mọi người xôn xao. Một số đứa trẻ chắp tay run rẩy.
Không ai giải thích nổi — sao cô gái này biết điều đó?
Đúng lúc ấy, ông cậu hai chợt ho khan mấy tiếng, rồi nói khẽ, mặt tái đi:
“Tụi bây… coi hình thằng Long đi…”
Mọi ánh mắt đổ dồn vào di ảnh trên bàn thờ.
Tấm hình vốn vẫn treo thẳng giờ đây… lệch hẳn sang một bên, như có ai đó vừa chạm vào.
Trong sự hoảng hốt của mọi người, cô gái quỳ xuống, rút ra một tờ giấy từ túi áo:
“Anh ấy dặn con nếu có chuyện… hãy đưa cái này.”
Tờ giấy là một bản photo hợp đồng mua chung căn hộ, ký tên chính thức giữa Long và cô — có xác nhận của văn phòng công chứng. Ngày ký chỉ trước khi Long mất đúng 3 ngày.
Câu chuyện vỡ lở:
Long và cô gái — tên Trân — yêu nhau lặng lẽ đã ba năm trời. Vì mặc cảm nhà nghèo, Trân không dám ra mắt gia đình Long, chỉ đợi hai đứa ổn định mới tính chuyện cưới xin.
Ngày Long mất, Trân sốc đến mức suýt phát điên, nhưng gia đình Long vì quá đau đớn, chẳng ai để ý đến cô bé nhỏ bé, âm thầm chịu tang.
Chỉ có một người biết — chính là bà nội. Bà từng gặp Trân trong một lần Long đưa về thăm bí mật, nhưng bà lẫn lộn tưởng là người trong xóm.
Và món canh mặn… chỉ có người thật sự thân thiết mới biết Long ghét mặn đến mức nào.
Từ đó về sau, trên bàn thờ Long, luôn có thêm một bát canh thật nhạt, do chính tay Trân nấu.
Như một lời tạ lỗi — và một lời hẹn thề lặng thầm, không cần ai chứng nhận.