Bác sĩ Minh, ba mươi tuổi, chưa lập gia đình, là một bác sĩ nội trú tận tâm tại bệnh viện trung tâm thành phố. Với ánh mắt sắc sảo và bàn tay khéo léo, anh đã quen với những ca bệnh phức tạp trong sáu năm hành nghề. Nhưng ca của cô gái tên Hà, người hôn mê suốt ba tháng, khiến anh không thể nào quên. Mỗi lần bước vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn cơ thể mảnh mai của Hà nằm bất động, anh cảm thấy một nỗi buồn khó tả.
Hà được đưa vào bệnh viện sau một vụ tai nạn xe hơi trên đường cao tốc, vào một đêm gió lạnh. Cô hai mươi hai tuổi, gương mặt thanh thoát dù tái nhợt vẫn mang nét dịu dàng. Hồ sơ ghi Hà là nhân viên văn phòng, sống một mình, không có thông tin về gia đình. Cảnh sát cho biết chiếc xe của Hà bị một chiếc xe tải mất lái đâm phải, khiến cô chấn thương sọ não và rơi vào hôn mê. May mắn, cô còn sống, nhưng tiên lượng rất thấp.
Hàng ngày, bác sĩ Minh cùng y tá Lan chăm sóc Hà. Họ thay băng, kiểm tra máy móc, và nói chuyện với cô, dù biết cô khó có thể nghe. “Cô ấy như đang ngủ,” Lan thường nói, giọng đầy hy vọng. Minh gật đầu, nhưng anh luôn tự hỏi: Hà đã trải qua những gì trước khi nằm đây? Không ai đến thăm, không một dòng thông tin thêm về cô.
Một buổi sáng, khi thay băng cho Hà, bác sĩ Minh nhận ra điều kỳ lạ. Vùng bụng của cô, vốn phẳng lì, giờ nhô lên bất thường. Ban đầu, anh nghĩ đó là do phù nề, nhưng khi kiểm tra kỹ, anh rụng rời: bụng Hà đang lớn dần từng ngày. Anh gọi y tá Lan đến, cả hai im lặng nhìn nhau. “Bác sĩ… cô ấy có thai?” Lan thì thầm. Minh không trả lời ngay. Anh yêu cầu siêu âm khẩn cấp, và kết quả xác nhận: Hà mang thai khoảng năm tháng, thai nhi vẫn phát triển bình thường.
Tin tức khiến cả khoa sững sờ. Một cô gái hôn mê, mang thai, và không ai biết cha đứa bé là ai. Bác sĩ Minh, dù trẻ, cảm thấy trách nhiệm nặng nề. Anh liên lạc với cảnh sát, yêu cầu điều tra thêm về Hà. Trong lúc chờ đợi, anh không ngừng quan sát cô. Mỗi lần chạm vào bụng Hà, anh cảm nhận được nhịp đập yếu ớt của thai nhi, như một lời nhắc nhở rằng sự sống vẫn đang tiếp diễn.
Cảnh sát mất một tuần để tìm ra manh mối. Họ phát hiện Hà từng sống chung với một người đàn ông tên Nam, bạn trai cô, nhưng hai người đã chia tay vài tháng trước vụ tai nạn. Nam khai rằng anh không biết Hà mang thai. Tuy nhiên, hàng xóm của Hà kể lại một câu chuyện khác, khiến bác sĩ Minh lạnh người. Hà từng bị Nam bạo hành, thường xuyên bị đánh đập khi anh ta say rượu. Cô đã cố rời bỏ Nam, chuyển đến một căn hộ nhỏ, nhưng anh ta vẫn đeo bám. Vụ tai nạn, theo điều tra, không hoàn toàn là ngẫu nhiên: chiếc xe tải gây tai nạn thuộc sở hữu của một người quen của Nam.
Bác sĩ Minh ngồi bên giường Hà, nắm tay cô. “Cô mạnh mẽ lắm,” anh thì thầm. Anh tưởng tượng những tháng ngày Hà phải chịu đựng, một mình chống chọi với bạo lực, mang trong mình một sinh linh bé nhỏ. Anh quyết định chia sẻ câu chuyện với đội ngũ y tá, không để lan truyền nỗi đau, mà để nhắc nhở rằng mỗi bệnh nhân đều có một cuộc chiến thầm lặng.
Các bác sĩ quyết định giữ thai nhi, dù biết việc này đầy rủi ro. Họ theo dõi sát sao, đảm bảo Hà và đứa bé được chăm sóc tốt nhất. Bác sĩ Minh, dù chưa có gia đình, cảm thấy một sự gắn bó kỳ lạ với Hà. Anh từng chứng kiến mẹ mình, một người phụ nữ đơn thân, nuôi anh khôn lớn, nên anh càng trân trọng sức mạnh của Hà.
Hai tháng sau, điều kỳ diệu xảy ra. Hà bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại. Mí mắt cô khẽ động, và một ngày, cô mở mắt, ánh nhìn mơ màng nhưng đầy ý chí. Bác sĩ Minh và y tá Lan bật khóc. Hà còn yếu, chưa thể nói, nhưng khi Minh nhẹ nhàng đặt tay cô lên bụng, cô mỉm cười yếu ớt, như hiểu rằng đứa con vẫn an toàn.
Cảnh sát tiếp tục điều tra Nam. Hà, khi hồi phục đủ để nói chuyện, xác nhận rằng cô mang thai nhưng không dám nói với Nam, sợ anh ta sẽ làm hại đứa bé. Cô đã lên kế hoạch rời thành phố, bắt đầu cuộc sống mới, nhưng tai nạn xảy ra. Nam cuối cùng bị bắt vì liên quan đến vụ tai nạn, và Hà được bảo vệ để không phải đối mặt với hắn nữa.
Câu chuyện của Hà lan truyền trong bệnh viện, rồi ra cộng đồng. Nhiều người đến thăm, mang quà cho cô và đứa bé sắp chào đời. Hà đặt tên con là Hy, nghĩa là hy vọng. Cô nói với y tá Lan rằng cô muốn nuôi dạy Hy trở thành một người mạnh mẽ, như cách cô đã vượt qua bóng tối.
Bác sĩ Minh ghi lại câu chuyện trong nhật ký. Anh không quên khoảnh khắc phát hiện bụng Hà nhô lên, khoảnh khắc nhận ra rằng đằng sau mỗi bệnh nhân là một bí ẩn. Hà không chỉ là một ca bệnh, mà là biểu tượng của sự sống, của tình mẫu tử và ý chí kiên cường. Với Minh, cô là lời nhắc nhở rằng, dù cuộc đời có khắc nghiệt, ánh sáng vẫn luôn tìm được đường.