Ông Tâm, một người đàn ông 50 tuổi, là chủ một tiệm vàng có tiếng ở thị trấn nhỏ. Ông từng có một đời vợ, nhưng cuộc hôn nhân ấy không mang lại cho ông đứa con nào. Với khát khao có một người nối dõi tông đường, ông Tâm quyết định lấy thêm vợ hai. Sau nhiều lần mai mối, ông chọn được Thảo, một cô gái 18 tuổi, vừa rời ghế nhà trường, gia đình nghèo khó nhưng nhan sắc nổi bật. Thảo, dù không yêu ông Tâm, cũng đồng ý vì muốn giúp gia đình thoát cảnh túng thiếu.
Đám cưới diễn ra rình rang, bất chấp những lời xì xào từ hàng xóm về khoảng cách tuổi tác. Ông Tâm, trong bộ vest bảnh bao, cười tươi rói, còn Thảo, trong chiếc áo dài trắng tinh khôi, ánh mắt thoáng chút ngại ngùng nhưng vẫn rạng rỡ. Đêm động phòng, ông Tâm chuẩn bị kỹ lưỡng: phòng ngủ được trang trí bằng hoa hồng đỏ, ánh nến lung linh, và một chai rượu vang hảo hạng đặt trên bàn. Ông tự nhủ đây sẽ là đêm đáng nhớ, mở đầu cho giấc mơ có một đứa con trai nối nghiệp.
Thảo, dù mới 18, không phải không hiểu chuyện. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho đêm tân hôn, dù trong lòng vẫn ngổn ngang cảm xúc. Ông Tâm, sau vài ly rượu, bắt đầu kể về những dự định tương lai: ông sẽ xây một ngôi nhà mới, mở rộng tiệm vàng, và quan trọng nhất, ông muốn có một cậu con trai để dạy dỗ, để truyền lại gia sản. Thảo chỉ lặng lẽ gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm qua khung cửa sổ.
Không khí trong phòng dần trở nên ấm áp. Ông Tâm, với sự tự tin của một người đàn ông từng trải, nhẹ nhàng nắm tay Thảo. Cô khẽ rùng mình nhưng không phản kháng. Ông dẫn cô đến bên giường, nơi tấm chăn lụa đỏ thắm được trải sẵn. Tim ông Tâm đập thình thịch, không chỉ vì khao khát mà còn vì áp lực phải chứng tỏ bản thân, dù tuổi tác đã không còn là lợi thế. Ông thì thầm vài câu ngọt ngào, cố gắng làm dịu đi sự căng thẳng của Thảo.
Đúng lúc mọi thứ đang tiến đến cao trào, khi ông Tâm cảm thấy mình sắp chạm đến khoảnh khắc viên mãn, thì một sự cố bất ngờ xảy ra. Ông bỗng cảm thấy một cơn đau nhói ở ngực, như thể có ai bóp chặt lấy tim. Ông ngừng lại, thở hổn hển, mồ hôi túa ra trên trán. Thảo, nhận ra điều bất thường, hoảng hốt ngồi dậy, hỏi: “Chú ơi, chú sao vậy? Chú có sao không?” Ông Tâm, cố gắng trấn tĩnh, xua tay: “Không sao, chắc tại… tại rượu mạnh quá.”
Nhưng cơn đau không dứt. Nó lan ra khắp lồng ngực, khiến ông phải ôm lấy ngực, gương mặt tái nhợt. Thảo, dù còn trẻ và thiếu kinh nghiệm, lập tức hiểu tình hình nghiêm trọng. Cô vội vàng mặc lại áo, chạy ra ngoài gọi người giúp. May mắn thay, anh tài xế của ông Tâm vẫn còn ở nhà, và chỉ trong vài phút, ông Tâm được đưa đến bệnh viện huyện gần nhất.
Tại bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán ông Tâm bị nhồi máu cơ tim cấp tính, một tình trạng nguy hiểm có thể dẫn đến tử vong nếu không được xử lý kịp thời. Ông được đưa vào phòng cấp cứu, nơi các bác sĩ phải đặt stent để thông động mạch. Thảo, ngồi ngoài hành lang bệnh viện, vẫn còn mặc chiếc áo ngủ mỏng manh, run rẩy vì lạnh và lo lắng. Cô không ngờ đêm tân hôn lại biến thành một cơn ác mộng như vậy.
Trong những giờ chờ đợi, Thảo bắt đầu suy nghĩ về cuộc hôn nhân này. Cô tự hỏi liệu mình có thực sự sẵn sàng làm vợ một người hơn mình ba mươi hai tuổi, người mà cô không có tình yêu, chỉ vì hoàn cảnh gia đình. Nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy một chút thương xót cho ông Tâm. Dù sao, ông đã đối xử với cô tử tế, và trong khoảnh khắc ông đau đớn, cô nhận ra mình không muốn ông gặp bất trắc.
Sau nhiều giờ, bác sĩ bước ra, thông báo rằng ông Tâm đã qua cơn nguy kịch nhưng cần nằm viện theo dõi. Thảo thở phào, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu. Khi được phép vào thăm, cô thấy ông Tâm nằm trên giường bệnh, yếu ớt nhưng vẫn cố mỉm cười khi thấy cô. “Thảo… chú xin lỗi,” ông nói, giọng thều thào. “Chú không ngờ lại làm cháu sợ thế này.”
Thảo nắm lấy tay ông, không biết phải đáp lại thế nào. Cô chỉ khẽ nói: “Chú nghỉ ngơi đi, khỏe lại rồi về nhà.” Nhưng trong đầu cô, những câu hỏi về tương lai vẫn xoay vần. Liệu cuộc hôn nhân này có tiếp tục được không? Liệu ông Tâm, sau cơn bạo bệnh, còn đủ sức khỏe để thực hiện giấc mơ có con?
Vài tuần sau, ông Tâm xuất viện. Sức khỏe của ông dần hồi phục, nhưng bác sĩ cảnh báo rằng ông cần tránh căng thẳng và hoạt động quá sức. Điều này khiến ông Tâm phải đối mặt với thực tế: giấc mơ có con nối dõi có lẽ sẽ khó thành hiện thực. Ông bắt đầu trò chuyện nhiều hơn với Thảo, không chỉ về những kế hoạch lớn lao mà còn về những điều giản dị hơn, như cùng nhau đi dạo hay ăn một bữa cơm gia đình.
Thảo, trong thời gian chăm sóc ông Tâm, cũng dần hiểu ông hơn. Cô nhận ra ông không chỉ là một người đàn ông khao khát con cái, mà còn là một người từng trải, với những nỗi cô đơn và áp lực mà cô chưa từng nghĩ tới. Dù vẫn chưa yêu ông, cô bắt đầu cảm thấy một sự gắn bó, như một người thân trong gia đình.
Câu chuyện của ông Tâm và Thảo không kết thúc bằng một cái kết viên mãn như cổ tích, nhưng nó mở ra một chương mới, nơi cả hai học cách hiểu và chấp nhận nhau. Ông Tâm, dù không còn ám ảnh về việc có con, tìm thấy niềm vui trong việc xây dựng một mối quan hệ chân thành với Thảo. Còn Thảo, từ một cô gái trẻ bỡ ngỡ, dần trưởng thành, học cách đối diện với những lựa chọn khó khăn trong cuộc đời.
Đêm động phòng ấy, dù không đi đến đích như ông Tâm mong muốn, lại trở thành một bước ngoặt, đưa hai con người xa lạ đến gần nhau hơn, theo một cách mà không ai ngờ tới.