Bà Lệ, một người mẹ góa bụa, sống lặng lẽ trong căn nhà tranh nhỏ ở một làng quê hẻo lánh. Căn nhà đơn sơ, vách đất loang lổ, mái tranh đã ngả màu thời gian, nhưng với bà, đó là cả một trời kỷ niệm. Chính tại nơi đây, bà đã một mình nuôi nấng cậu con trai duy nhất, Hùng, sau khi chồng mất sớm vì bạo bệnh. Bà Lệ không bao giờ than vãn, dù cuộc sống khó khăn đến mấy. Bà làm đủ nghề, từ cấy lúa, gánh rau ra chợ, đến nhặt ve chai, chỉ để Hùng được học hành, lớn lên thành người. Hùng từng là niềm tự hào của bà, một cậu bé hiền lành, chăm chỉ, luôn miệng hứa: “Sau này con sẽ báo hiếu mẹ, cho mẹ sống sung sướng.”
Nhưng mọi thứ thay đổi khi Hùng trưởng thành và cưới Mai, một cô gái thành phố. Mai xinh đẹp, sắc sảo, nhưng lại không ưa bà Lệ. Với Mai, bà là một người mẹ chồng quê mùa, chậm chạp, không hợp với lối sống hiện đại mà cô hướng tới. Mai thường xuyên phàn nàn với Hùng: “Mẹ anh lạc hậu quá, ở chung thế này em chịu không nổi. Anh xem, nhà cửa chật chội, mẹ lại hay lục đục đồ đạc, làm em mất mặt với bạn bè.” Ban đầu, Hùng còn bênh mẹ, nhưng dần dần, những lời nói của Mai như gieo vào lòng anh sự bất mãn. Hùng bắt đầu cảm thấy mẹ là gánh nặng, là rào cản cho cuộc sống hạnh phúc mà Mai vẽ ra.
Một buổi chiều mưa, mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm. Bà Lệ, vì tuổi già mắt kém, làm đổ bát nước mắm ra bàn ăn ngay khi Mai vừa dọn lên. Mai bực bội, lớn tiếng: “Bà làm cái gì không xong, suốt ngày gây rắc rối! Sống thế này ai mà chịu nổi!” Bà Lệ run run, định mở miệng xin lỗi, nhưng Mai đã quay sang Hùng, giọng gay gắt: “Anh chọn đi, hoặc là tôi, hoặc là mẹ anh!” Hùng, trong cơn nóng giận, nhìn mẹ với ánh mắt lạnh lùng: “Mẹ đi đâu thì đi, đừng ở đây làm phiền vợ chồng con nữa!” Lời nói như nhát dao đâm thẳng vào tim bà Lệ. Bà không nói gì, chỉ lặng lẽ vào buồng, kéo chiếc vali cũ kỹ đã sờn rách, xếp vài bộ quần áo và bước ra khỏi nhà.
Trời mưa lất phất, bà Lệ kéo vali, bước từng bước nặng nề trên con đường làng lầy lội. Người dân trong làng nhìn bà, ai cũng xót xa. Bà Hai hàng xóm chạy ra, nắm tay bà: “Chị Lệ, chị đi đâu mà vội thế? Có chuyện gì mà bỏ nhà đi?” Bà Lệ chỉ cười buồn: “Tôi đi tìm chỗ ở mới, không muốn làm phiền tụi nhỏ nữa.” Nói rồi, bà quay đi, bóng lưng gầy gò khuất dần trong màn mưa. Hùng đứng ở thềm nhà, nhìn mẹ rời đi, lòng thoáng chút day dứt, nhưng Mai kéo tay anh vào nhà: “Anh làm đúng rồi, có thế tụi mình mới sống thoải mái được.”
Bà Lệ tìm đến nhà bà Sáu, một người bạn cũ ở làng bên, để tá túc. Bà Sáu thương bạn, dành cho bà một góc nhà nhỏ để ở tạm. Ở nơi mới, bà Lệ sống lặng lẽ, ít nói, nhưng đêm nào bà cũng nằm trằn trọc, nhớ về Hùng, nhớ những ngày hai mẹ con còn quây quần bên mâm cơm đạm bạc. Bà không trách con, chỉ tự trách mình đã không biết cách làm mẹ để con không phải khó xử. Nhưng bà quyết định không quay lại, không muốn làm phiền cuộc sống của Hùng và Mai.
Trong khi đó, tại căn nhà tranh, Hùng và Mai bắt đầu kế hoạch xây lại nhà mới. Mai muốn biến căn nhà thành một ngôi nhà khang trang, hiện đại, để “bằng bạn bằng bè”. Hùng đồng ý, dù trong lòng vẫn có chút bâng khuâng. Một ngày, khi Hùng cùng thợ đào đất làm móng, anh phát hiện một chiếc hũ sành cũ kỹ chôn sâu dưới gốc cây xoài – nơi mẹ anh thường ngồi nghỉ mỗi chiều. Hùng tò mò mở hũ ra, và trước mắt anh là cả một gia tài: những miếng vàng được gói kỹ trong tấm vải đỏ, một xấp tiền tiết kiệm và cả những giấy tờ đất đai có giá trị lớn. Trên cùng, có một mẩu giấy nhỏ, nét chữ run run của mẹ: “Cho con trai mẹ, để con sống tốt. Mẹ thương con.”
Hùng ngã quỵ xuống đất, nước mắt lăn dài. Anh không thể tin nổi những gì mình vừa thấy. Hóa ra, mẹ anh đã âm thầm tích góp cả đời, dành dụm từng đồng, từng chỉ vàng, để lại cho anh một gia tài lớn. Những tờ giấy tờ đất đai kia là mảnh đất bà mua từ lâu, định để anh có thêm vốn làm ăn. Nhưng anh, trong cơn nóng giận, đã đuổi mẹ ra khỏi nhà, không một lần hỏi han mẹ sống thế nào, không một lần nghĩ đến những hy sinh thầm lặng của mẹ.
Hùng vội vàng chạy đi tìm mẹ, lòng tràn ngập hối hận. Anh đến nhà bà Hai, hỏi thăm: “Bà có biết mẹ cháu đi đâu không?” Bà Hai thở dài: “Chị Lệ đi rồi, nghe nói qua làng bên ở với bạn. Nhưng vài ngày trước, chị ấy lại đi đâu đó, không ai biết.” Hùng chạy khắp nơi, hỏi từng người, nhưng không ai biết tung tích mẹ anh. Anh trở về, ôm chiếc hũ sành, khóc như một đứa trẻ. Mai đứng bên, im lặng, cũng không biết nói gì. Cô chợt nhận ra, chính mình đã góp phần đẩy bà Lệ ra khỏi nhà, và giờ đây, cô cũng phải chịu phần trách nhiệm cho nỗi đau của Hùng.
Gia tài mẹ để lại trở thành gánh nặng tinh thần với Hùng. Anh dùng số tiền đó xây một ngôi nhà mới, nhưng không ngày nào anh không nghĩ về mẹ. Hùng thường ngồi dưới gốc cây xoài, nhìn xa xăm, hy vọng một ngày mẹ sẽ trở về. Nhưng bà Lệ, sau khi rời làng, đã quyết định sống ẩn mình ở một nơi xa, không muốn con trai phải áy náy. Bà chỉ mong Hùng sống tốt, và với bà, thế là đủ.
Câu chuyện của Hùng lan khắp làng, trở thành bài học đắt giá cho những ai vô tình quên đi công ơn cha mẹ. Hùng, dù có gia tài trong tay, nhưng mãi mãi không thể tìm lại được tình mẹ – thứ quý giá nhất mà anh đã đánh mất chỉ vì một phút nóng giận.