Mưa tầm tã suốt từ đêm qua cho đến tận sáng sớm. Mây xám giăng kín bầu trời như một tấm màn dày, phủ lên Đèo Hải Vân một vẻ ảm đạm và lạnh lẽo. Con đèo quanh co, hiểm trở nay lại càng thêm u ám bởi những vệt nước lăn dài trên vách núi và tiếng gió rít vù vù qua những khúc cua gắt.
Tuấn, một tài xế lái xe tải chở hàng từ Đà Nẵng vào Huế, vốn đã quen thuộc với những cung đường hiểm trở như thế này. Anh không phải tay non kinh nghiệm – ngược lại, hơn 10 năm cầm vô-lăng đưa hàng Bắc Trung Nam khiến anh trở thành “cáo già” trên đường. Nhưng sáng nay, không hiểu sao trong lòng anh cứ có một cảm giác bất an mơ hồ.
Khi chiếc xe đang chậm rãi bò lên khúc cua thứ bảy, Tuấn khựng lại. Dưới màn mưa trắng xóa, anh thấy một dáng người nhỏ bé đứng nép sát vách núi, tay ôm chặt một chiếc ba lô, áo khoác ướt sũng dính vào người như thể vừa trồi lên từ dòng suối.
Là một cô gái – không thể nhầm lẫn. Mái tóc dài dính bết, khuôn mặt xanh xao vì lạnh, đôi mắt mở to đầy mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên một tia hy vọng khi thấy xe anh chầm chậm dừng lại.
Tuấn hạ kính, thò đầu ra hỏi lớn:
– Em đi đâu mà đứng giữa trời mưa thế này?
Cô gái run rẩy đáp, giọng như lẫn vào tiếng mưa:
– Em… em đang bắt xe vào Huế, nhưng bị lỡ chuyến, không ai chịu cho đi nhờ…
Tuấn liếc nhìn đồng hồ. Gần 9 giờ sáng. Đường còn dài, nhưng lòng anh lại không nỡ để cô gái đứng đó giữa tiết trời này. Anh mở cửa:
– Thôi lên đi, anh đang chạy chuyến vào Huế đây.
Cô gái không nói gì thêm, chỉ gật đầu cảm ơn rồi vội vàng trèo lên cabin. Mùi mưa, mùi tóc ướt và cả mùi của nỗi cô đơn len lỏi vào không gian nhỏ hẹp.
Nửa chặng đường – Yêu cầu kỳ lạ
Suốt đoạn đầu hành trình, cô gái hầu như không nói gì. Chỉ nhìn ra cửa kính, thỉnh thoảng khẽ thở dài. Tuấn bắt đầu tò mò, nhưng anh không hỏi, chỉ thỉnh thoảng bắt chuyện bằng vài câu xã giao.
– Em tên gì?
– Dạ, em tên Vy.
– Nhà ở đâu mà đi một mình giữa đèo thế?
Vy lặng đi một lúc rồi trả lời:
– Em… đang tìm một người.
Tuấn nhíu mày nhưng không gặng hỏi thêm. Anh từng gặp nhiều người kỳ lạ trên đường, nhưng ánh mắt của Vy lại khiến anh không thể coi thường. Nó buồn, sâu thẳm và có gì đó như đang giấu giếm một câu chuyện dài…
Khi xe vừa qua trạm dừng chân Lăng Cô, trời vẫn chưa ngớt mưa. Đúng lúc đó, Vy bất ngờ quay sang nhìn Tuấn, đôi mắt cô nghiêm túc lạ thường:
– Anh ơi, em có thể nhờ anh dừng xe một lát ở gần đồi thông phía trước không?
– Ở đó làm gì? – Tuấn hỏi.
Vy cúi đầu, tay siết chặt ba lô:
– Em… cần để lại một thứ. Một thứ rất quan trọng.
Tuấn ngập ngừng. Khu đồi cô nói đến cách quốc lộ chừng hơn trăm mét, nằm tách biệt với khu dân cư. Hầu hết tài xế không ai dừng ở đó, vì từng có lời đồn rằng chỗ ấy… có ma.
Tuấn cười nhạt, tự trấn an mình là không tin chuyện vớ vẩn. Anh xi nhan rồi rẽ vào lối mòn dẫn lên đồi. Chiếc xe dừng lại trước bìa rừng, Vy nhanh chóng mở cửa, dặn anh:
– Anh đợi em năm phút thôi, em quay lại liền…
Rồi cô chạy vụt vào màn sương mù dày đặc. Tuấn nhìn theo mà trong lòng không khỏi băn khoăn. Thứ gì mà quan trọng đến mức phải ghé nơi hoang vắng này trong mưa gió như thế?
Cô gái trở lại – Bí mật hé lộ
Mười phút trôi qua. Hai mươi. Trời càng lúc càng tối, dù mới quá trưa. Tuấn bắt đầu sốt ruột. Anh định bước ra tìm thì Vy xuất hiện trở lại – tay không, vẻ mặt như vừa trải qua một cú sốc.
– Em xin lỗi… em mất nhiều thời gian quá.
Tuấn định hỏi, nhưng rồi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, anh lại thôi.
Trên xe, không khí im lặng kéo dài. Cho đến khi chỉ còn cách Huế 20km, Vy đột ngột lên tiếng:
– Anh Tuấn… nếu em kể anh nghe chuyện này, anh có nghĩ em bị điên không?
Tuấn thoáng giật mình, nhưng trả lời nhẹ nhàng:
– Không đâu. Nói anh nghe xem.
Vy ngập ngừng một lúc rồi nói chậm rãi:
– Em đến đồi thông đó để chôn lại một cuốn nhật ký… của người yêu em.
Tuấn im lặng. Vy tiếp tục:
– Anh ấy mất một năm trước, trong một tai nạn xe ngay khúc cua gần đó. Chiếc xe đổ xuống vực, không ai sống sót. Hôm nay là giỗ đầu của anh ấy… Em không thể vào nghĩa trang vì gia đình anh ấy không cho em đến. Em đành về lại nơi anh ấy mất, để… chôn cuốn nhật ký – thứ duy nhất em còn giữ.
Giọng cô lạc dần trong tiếng mưa. Tuấn bỗng thấy cổ họng mình nghẹn lại. Câu chuyện của Vy như lưỡi dao nhỏ, âm thầm khứa vào lòng người ta một vết cắt.
Cuộc hẹn trên đèo – Câu chuyện chưa kể
Trời đêm không mưa, nhưng mây đen vẫn giăng dày trên đèo Hải Vân. Tuấn đậu xe bên lề, đi bộ men theo lối mòn quen thuộc. Khi đến gần bìa đồi, anh thấy Vy đang đứng đó – vẫn dáng người nhỏ nhắn, nhưng lần này mặc chiếc áo trắng dài tay, tóc buộc gọn gàng, và đôi mắt sáng rõ hơn bao giờ hết.
– Cảm ơn anh đã đến – cô nói.
Tuấn gật đầu:
– Có chuyện gì mà em phải hẹn anh lúc nửa đêm thế này?
Vy cúi đầu, rồi lấy trong ba lô ra một cuốn sổ – là cuốn nhật ký năm xưa.
– Em không để lại nó… Em chỉ chôn vỏ sổ cũ, nhưng giữ lại trang cuối. Và em nhận ra… em chưa thực sự buông bỏ. Em muốn… đọc cho anh nghe. Để ai đó, ngoài em, còn biết về anh ấy.
Tuấn không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống phiến đá cạnh đó. Gió thổi xào xạc qua rừng thông. Vy mở cuốn sổ, giọng cô vang lên đều đều, nhưng chan chứa nỗi nhớ:
“Hôm nay là ngày thứ 87 mình xa nhau. Em vẫn không quen với việc dậy mà không có tin nhắn chúc ngày mới. Em vẫn ghé lại đồi thông – nơi anh từng nói sẽ xây một căn nhà nhỏ để nghỉ mỗi cuối tuần. Em tin… ở đâu đó, anh vẫn dõi theo em.”
“Nếu một ngày nào đó em gặp một người tốt, đi cùng em một đoạn, em mong anh hãy yên lòng. Vì em biết, mình sẽ không cô đơn mãi.”
Vy khép cuốn sổ, mắt rơm rớm.
Tuấn đứng dậy, đến bên cô, đặt nhẹ tay lên vai:
– Em đã can đảm hơn rất nhiều rồi, Vy ạ.
Vy mỉm cười, nụ cười nhẹ như mưa đầu xuân:
– Em nghĩ, đã đến lúc… để người khác bước vào.
Tuấn không nói gì. Nhưng sâu trong lòng, anh biết – khoảnh khắc đêm nay, anh đã không còn là người đi đường vô tình. Anh có thể không thay thế được quá khứ của Vy, nhưng anh có thể bước bên cô trong chặng hành trình sắp tới – nếu cô cho phép.
Một cái kết nhẹ nhàng – và đầy hy vọng
Không có những lời tỏ tình sướt mướt. Không có những cái ôm nồng nàn trong mưa. Chỉ là hai con người từng đi qua những nỗi đau, dừng lại đúng lúc để lắng nghe nhau.
Tuấn và Vy – từ một chuyến đi nhờ trong cơn mưa u ám trên Đèo Hải Vân – đã trở thành hai linh hồn hiểu nhau hơn cả lời nói.
Và trong đêm ấy, dưới rừng thông hoang vắng, một chương mới bắt đầu – không phải để quên, mà để sống tiếp.