Tối hôm qua, dưới ánh đèn vàng nhạt của quán cà phê nhỏ ven đường, tôi đã nhận lời cầu hôn của Minh. Anh quỳ xuống, tay run run cầm chiếc nhẫn bạc giản dị, ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc xen lẫn lo lắng. “Anh không hứa sẽ cho em cả thế giới, nhưng anh hứa sẽ dành cả thế giới của anh để yêu thương và che chở cho em,” anh nói, giọng nghẹn ngào. Tôi mỉm cười, nước mắt lăn dài trên má, gật đầu không chút do dự. Chúng tôi ôm nhau, cảm giác như cả vũ trụ chỉ còn lại hai người, thời gian ngừng trôi. Tôi đã mơ về một đám cưới giản dị, một ngôi nhà nhỏ với tiếng cười trẻ thơ, và những ngày tháng bình yên bên anh.
Nhưng sáng hôm sau, mọi thứ sụp đổ. Tôi đang ngồi trong phòng, tay mân mê chiếc nhẫn anh vừa đeo cho tôi tối qua, thì điện thoại reo lên. Giọng mẹ tôi run rẩy qua đầu dây: “Con ơi, Minh… Minh bị tai nạn rồi. Nó không qua khỏi…” Tôi chết lặng, chiếc điện thoại rơi xuống sàn. Tai nạn giao thông. Một chiếc xe tải mất lái trên đường anh đi làm sáng sớm. Anh ra đi mãi mãi, chỉ vài giờ sau khi tôi trở thành vị hôn thê của anh.
Tôi không nhớ mình đã khóc bao lâu. Đầu óc tôi trống rỗng, trái tim như bị bóp nghẹt. Nhưng giữa cơn đau đớn tột cùng ấy, một ý nghĩ chợt lóe lên: tôi không muốn mất anh hoàn toàn. Dù anh không còn trên đời, tôi vẫn muốn được làm vợ anh, dù chỉ là trên danh nghĩa. Tôi muốn giữ lời hứa với anh, muốn tên tôi được gắn bó với tên anh mãi mãi. Tôi lau nước mắt, đứng dậy, quyết định sẽ nói chuyện với bố mẹ hai bên.
Buổi chiều hôm đó, tôi đến nhà anh. Bầu không khí trong căn nhà nhỏ của gia đình Minh nặng nề như chì. Mẹ anh ngồi thẫn thờ bên bàn thờ mới lập, đôi mắt đỏ hoe nhìn di ảnh của anh. Bố anh ngồi ở góc phòng, im lặng, khuôn mặt đầy nếp nhăn như già đi hàng chục tuổi chỉ sau một đêm. Tôi quỳ xuống trước bàn thờ, thắp một nén nhang cho anh, rồi quay sang bố mẹ anh, giọng run run:
“Bố mẹ, con biết bây giờ nói gì cũng không thể bù đắp được nỗi đau này. Nhưng con và Minh đã đính ước với nhau. Tối qua, anh ấy cầu hôn con, và con đã đồng ý. Con xin bố mẹ cho phép con được làm vợ anh ấy, dù chỉ là trên danh nghĩa, để con được chăm sóc bố mẹ thay anh, để con được giữ trọn lời hứa với anh ấy.”
Mẹ anh bật khóc, nắm lấy tay tôi, không nói nên lời. Nhưng bố anh, người từ nãy giờ vẫn im lặng, bất ngờ đứng bật dậy. Đôi mắt ông đỏ ngầu, giọng ông gầm lên như sấm: “Cô nói cái gì? Làm vợ nó? Nó chết rồi, cô còn muốn gì nữa? Cô điên rồi sao? Tôi không cho phép! Tuyệt đối không!” Ông đập tay xuống bàn, chiếc ghế đổ nhào ra sàn. Tôi giật mình, nước mắt trào ra, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
“Bố, con biết bố đang rất đau lòng. Con cũng vậy. Nhưng con yêu Minh, và con không muốn anh ấy ra đi mà không để lại điều gì. Con chỉ muốn được là một phần của gia đình này, để…”
“Đừng nói nữa!” Bố anh cắt lời tôi, chỉ tay ra cửa. “Cô về đi. Đừng quay lại đây nữa. Nhà này không cần cô!” Ông quay lưng, bước vào phòng trong, để lại tôi quỳ đó, nghẹn ngào. Mẹ anh vội chạy đến đỡ tôi dậy, vừa khóc vừa xin lỗi: “Con đừng trách bố nó. Ông ấy đang shock quá, không kiểm soát được. Để mẹ từ từ khuyên bố.”
Tôi về nhà, lòng nặng trĩu. Bố mẹ tôi khi nghe chuyện cũng không đồng tình ngay. Mẹ tôi thở dài: “Con ơi, Minh mất rồi, con còn trẻ, tương lai còn dài. Sao phải tự trói mình vào một cuộc hôn nhân không có thật thế này?” Bố tôi thì nghiêm giọng: “Bố không cấm con thương nhớ Minh, nhưng làm vợ một người đã khuất, con nghĩ gia đình mình sẽ chịu được miệng lưỡi thiên hạ sao?” Tôi chỉ im lặng, ôm chặt chiếc nhẫn trên tay. Tôi biết họ lo cho tôi, nhưng tình yêu tôi dành cho Minh không phải thứ có thể dễ dàng quên đi.
Những ngày sau đó, tôi sống như cái bóng. Mỗi đêm, tôi mơ thấy Minh, thấy anh cười, thấy anh nắm tay tôi. Tôi quyết định không từ bỏ. Tôi lại đến nhà anh lần nữa, lần này chỉ gặp mẹ anh. Tôi kể cho mẹ nghe về giấc mơ của mình, về lời hứa tôi đã trao cho anh. Mẹ anh ôm tôi, khóc nức nở: “Mẹ hiểu con. Nếu con thực sự muốn, mẹ sẽ ủng hộ. Nhưng bố nó… khó lắm.”
Tôi kiên trì. Tôi bắt đầu đến thăm mẹ anh thường xuyên, giúp bà nấu cơm, dọn dẹp, trò chuyện. Tôi không nhắc lại chuyện cũ, chỉ âm thầm làm tròn bổn phận như một người con dâu. Dần dần, bố anh không còn xua đuổi tôi nữa. Ông vẫn lạnh lùng, nhưng không phản đối khi tôi xuất hiện. Một hôm, tôi nghe mẹ anh kể rằng bố anh đã khóc khi nhìn thấy tôi lau bàn thờ cho Minh, nhưng ông không nói gì.
Rồi một buổi tối, khi tôi đang chuẩn bị về, bố anh gọi tôi lại. Giọng ông trầm, không còn giận dữ như trước: “Nếu cô thực sự muốn làm vợ thằng Minh, thì cứ làm đi. Nhưng tôi nói trước, đừng mong tôi coi cô như con dâu thật sự. Tôi chỉ tôn trọng ý nguyện của cô thôi.” Tôi cúi đầu cảm ơn, nước mắt rơi xuống. Dù ông không hoàn toàn chấp nhận, tôi biết đó là sự đồng ý lớn nhất ông có thể cho tôi lúc này.
Cuối cùng, một buổi lễ nhỏ được tổ chức tại nhà anh. Tôi mặc áo dài trắng, đứng trước bàn thờ Minh, đọc lời thề nguyện. Không có chú rể, không có hoa cưới, chỉ có tôi và tình yêu dành cho anh. Bố mẹ tôi cũng đến, dù vẫn không hoàn toàn đồng tình, nhưng họ tôn trọng quyết định của tôi. Bố anh đứng ở góc phòng, im lặng nhìn tôi đeo chiếc nhẫn anh từng trao lên tay mình.
—
Hai năm trôi qua kể từ ngày tôi trở thành vợ Minh trên danh nghĩa. Cuộc sống của tôi giờ đây xoay quanh việc chăm sóc bố mẹ anh, giữ gìn những kỷ niệm về anh, và sống một cách trọn vẹn với lời hứa tôi đã trao. Chiếc nhẫn bạc vẫn nằm yên trên tay tôi, như một minh chứng cho tình yêu không bao giờ phai nhạt. Dù cuộc đời không còn rực rỡ như tôi từng mơ, tôi vẫn tìm thấy sự bình yên trong nỗi nhớ về anh.
Một buổi chiều mùa thu, khi tôi đang quét sân trước nhà bố mẹ Minh, một chiếc xe hơi dừng lại trước cổng. Một người đàn ông bước xuống, dáng vẻ cao gầy, đôi mắt sáng và nụ cười ấm áp. Anh ta tiến đến gần, cúi đầu chào tôi. “Chị là Linh, phải không? Em là Nam, em họ của anh Minh. Em vừa từ nước ngoài về.” Tôi ngẩn người nhìn anh. Nam có nét gì đó rất giống Minh – từ ánh mắt, cách anh khẽ nghiêng đầu, đến nụ cười dịu dàng mà tôi từng mê đắm. Tim tôi bỗng đập mạnh, như thể một phần của Minh đang đứng trước mặt tôi.
Nam bước vào nhà, tay xách vali, giọng nói trầm ấm vang lên khi anh chào hỏi bố mẹ anh Minh. “Bác trai, bác gái, con về rồi đây ạ. Con xin lỗi vì không thể về sớm hơn khi anh Minh mất.” Mẹ anh ôm lấy Nam, khóc nức nở, còn bố anh chỉ gật đầu, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn giữ vẻ cứng rắn. Tôi đứng lặng lẽ ở một góc, quan sát Nam. Anh kể về những năm tháng ở nước ngoài, về công việc, về cuộc sống xa quê. Thỉnh thoảng, anh quay sang tôi, khẽ mỉm cười và gật đầu, như thể muốn kéo tôi vào câu chuyện.
Những ngày sau đó, Nam ở lại nhà một thời gian. Anh thường giúp tôi làm việc nhà, trò chuyện với tôi về Minh. “Anh ấy hay kể với em về chị qua email,” Nam nói một lần, khi chúng tôi cùng ngồi dưới hiên nhà uống trà. “Anh ấy bảo chị là người đặc biệt nhất anh từng gặp. Em chưa bao giờ thấy anh Minh hạnh phúc như vậy.” Tôi mỉm cười, nước mắt lặng lẽ rơi. Nghe Nam nói, tôi như được sống lại những ngày tháng cũ, khi Minh còn bên tôi.
Dần dần, sự hiện diện của Nam mang đến một làn gió mới trong cuộc sống của tôi. Anh không cố thay thế Minh, nhưng nụ cười của anh, sự quan tâm của anh khiến tôi cảm thấy trái tim mình không còn lạnh giá như trước. Một hôm, khi tôi đang lau bàn thờ Minh, Nam bước đến, nhẹ nhàng đặt một bó hoa cúc trắng bên cạnh. “Chị Linh, anh Minh chắc chắn rất tự hào về chị,” anh nói, giọng trầm ấm. Rồi anh khẽ mỉm cười, nụ cười ấy lại gợi lên hình ảnh Minh trong tôi. Tôi nhìn anh, lòng chợt rung động, nhưng cũng đầy mâu thuẫn. Tôi tự hỏi, liệu mình có thể mở lòng một lần nữa, hay mãi mãi chỉ sống với bóng hình của Minh?
Nam không ở lại lâu. Sau vài tuần, anh phải trở về nước ngoài để tiếp tục công việc. Trước khi đi, anh nắm tay tôi, nói: “Chị Linh, nếu có ngày nào chị cần một người lắng nghe, em luôn ở đây. Anh Minh đã chọn chị, và em tin anh ấy muốn chị được hạnh phúc.” Anh mỉm cười lần cuối, nụ cười giống Minh đến lạ, rồi bước lên xe. Tôi đứng đó, nhìn theo chiếc xe khuất dần, tay siết chặt chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được một tia sáng nhỏ len lỏi vào trái tim mình. Có lẽ Minh, ở nơi nào đó, đang gửi Nam đến để nhắc tôi rằng cuộc sống vẫn còn tiếp diễn, và tôi xứng đáng được yêu thương thêm một lần nữa.