Ở một vùng quê hẻo lánh, nơi những cơn mưa rừng bất chợt có thể kéo dài hàng giờ, Nam sống một mình trong căn nhà nhỏ giữa cánh đồng. Nam là một chàng trai 28 tuổi, hiền lành, ít nói, làm nghề trồng trọt và chăn nuôi. Cuộc sống của anh bình lặng, ngày qua ngày chỉ có tiếng gió thổi qua đồng lúa và tiếng gà gáy mỗi sáng. Nhưng một buổi tối mùa mưa, mọi thứ đã thay đổi.
Hôm ấy, trời mưa tầm tã từ chiều, sấm chớp rạch ngang bầu trời. Nam đang ngồi bên bếp lửa sưởi ấm thì nghe tiếng gõ cửa dồn dập. Anh ngạc nhiên, vì hiếm ai ghé qua nhà anh vào giờ này, nhất là trong thời tiết khắc nghiệt thế này. Mở cửa ra, Nam sững người: trước mặt anh là một cô gái trẻ, người ướt sũng từ đầu đến chân, tóc dài dính bết vào mặt, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ hoảng loạn.
“Cho tôi xin ở nhờ một đêm được không? Tôi bị lạc đường, trời mưa quá, tôi không biết đi đâu nữa…” – giọng cô gái run run, vừa nói vừa ôm lấy vai để giữ ấm. Nhìn cô gái trong bộ dạng thảm thương, Nam không nỡ từ chối. Anh gật đầu, mời cô vào nhà, lấy một chiếc khăn khô và bộ quần áo cũ của mẹ để lại cho cô thay.
Cô gái tự giới thiệu tên là Linh, 24 tuổi, từ thành phố xuống đây để tìm một người họ hàng nhưng không may bị lạc trong cơn mưa. Linh có vẻ ngoài xinh xắn, nước da trắng, đôi mắt sáng, nhưng lúc này trông cô mệt mỏi và xanh xao. Nam pha cho cô một cốc trà gừng nóng, rồi lặng lẽ nhóm thêm củi để sưởi ấm căn nhà. Linh cảm ơn rối rít, ánh mắt đầy biết ơn. Sau khi thay đồ và uống trà, cô dần lấy lại tinh thần, bắt đầu kể chuyện về chuyến đi của mình. Nam chỉ ngồi nghe, thỉnh thoảng gật đầu, không nói gì nhiều.
Đêm khuya, mưa vẫn chưa ngớt. Nam nhường chiếc giường duy nhất trong nhà cho Linh, còn mình thì trải chiếu nằm gần bếp lửa. Anh dặn cô: “Cô ngủ đi, sáng mai tôi sẽ giúp cô tìm đường về”. Linh mỉm cười, gật đầu, rồi chìm vào giấc ngủ. Nam cũng nhắm mắt, nhưng lòng anh có chút bồn chồn. Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên có một cô gái lạ ngủ lại nhà anh.
Nửa đêm, Nam giật mình tỉnh giấc vì tiếng động khẽ. Anh mở mắt, thấy Linh đã ngồi dậy, đang nhìn anh chằm chằm trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn dầu. Đôi mắt cô lấp lánh một thứ ánh sáng kỳ lạ, không còn vẻ mệt mỏi như ban đầu. Nam ngồi dậy, hỏi nhỏ: “Cô sao thế? Không ngủ được à?”. Linh không trả lời ngay, cô bước xuống giường, tiến lại gần Nam, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy bí ẩn: “Anh Nam, tôi có một lời đề nghị… Anh có dám nghe không?”.
Nam sững sờ, tim đập thình thịch. Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng giọng nói của Linh có sức hút kỳ lạ, khiến anh không thể rời mắt. “Đề nghị gì?” – anh hỏi, giọng hơi run. Linh mỉm cười, nụ cười vừa quyến rũ vừa lạnh lẽo: “Tôi không phải người bình thường. Tôi là một linh hồn, đã chết cách đây nhiều năm trong một cơn mưa lớn ở cánh đồng này. Tôi lang thang mãi, không tìm được đường về… Nếu anh đồng ý giúp tôi, tôi sẽ cho anh một điều mà anh khao khát nhất”.
Nam nghe xong mà lạnh cả sống lưng. Anh không tin vào tai mình, nhưng nhìn vào đôi mắt của Linh, anh cảm nhận được một luồng khí lạnh toát ra từ cô. “Cô… cô nói thật chứ? Cô là… ma sao?” – Nam lắp bắp. Linh gật đầu, giọng cô trầm xuống: “Đúng vậy. Nhưng tôi không làm hại anh. Tôi chỉ cần anh giúp tôi tìm lại chiếc vòng cổ – vật duy nhất có thể giúp tôi siêu thoát. Nó bị chôn vùi đâu đó dưới gốc cây đa đầu làng. Nếu anh làm được, tôi sẽ ban cho anh một điều ước”.
Nam im lặng, đầu óc quay cuồng. Anh không biết mình có đang mơ hay không, nhưng mọi thứ trước mắt quá chân thực. Anh nhớ lại những câu chuyện mà ông bà kể về những linh hồn lạc lối, và cả gốc cây đa đầu làng – nơi người ta hay đồn là có ma. Sau một hồi đấu tranh nội tâm, Nam hít một hơi thật sâu, hỏi: “Nếu tôi giúp cô, tôi sẽ được gì?”. Linh đáp: “Bất cứ thứ gì anh muốn. Tiền bạc, tình yêu, hay một cuộc sống hạnh phúc… Anh chỉ cần nói ra”.
Nam suy nghĩ. Anh không tham lam, cũng không có nhiều khao khát. Cuộc sống của anh tuy nghèo khó nhưng bình yên. Nhưng rồi, anh nhớ đến mẹ mình – người đã mất cách đây vài năm vì bệnh nặng. Anh luôn day dứt vì không thể cứu mẹ. “Nếu tôi giúp cô, cô có thể cho tôi gặp lại mẹ tôi không?” – Nam hỏi, giọng nghẹn ngào.
Linh nhìn anh, ánh mắt dịu lại. “Được. Tôi hứa” – cô nói. Nam gật đầu, dù trong lòng vẫn còn sợ hãi. Anh quyết định sẽ thử, dù chỉ để biết sự thật.
Sáng hôm sau, mưa đã tạnh. Nam dẫn Linh ra gốc cây đa đầu làng. Dưới ánh nắng sớm, Linh trông vẫn xinh đẹp, nhưng gương mặt cô nhợt nhạt hơn, như không thuộc về thế giới này. Nam đào đất quanh gốc cây, và sau một hồi, anh tìm thấy một chiếc vòng cổ cũ kỹ, làm bằng bạc, có khắc hình hoa sen. Linh reo lên, giọng đầy xúc động: “Đúng rồi! Là nó!”. Cô cầm chiếc vòng, nước mắt lăn dài trên má. Trước mắt Nam, cơ thể Linh dần mờ đi, như tan vào không khí. Trước khi biến mất hoàn toàn, cô quay lại nhìn anh, mỉm cười: “Cảm ơn anh. Đêm nay, anh sẽ gặp mẹ mình trong giấc mơ. Hãy sống tốt nhé”.
Đêm đó, Nam thực sự mơ thấy mẹ. Bà vẫn hiền từ như xưa, ôm anh vào lòng và dặn dò anh sống hạnh phúc. Khi tỉnh dậy, Nam thấy lòng mình nhẹ nhõm lạ thường. Anh không còn sợ hãi, chỉ cảm thấy biết ơn Linh – cô gái ướt sũng đã bước vào cuộc đời anh trong một đêm mưa định mệnh. Từ đó, Nam sống chăm chỉ hơn, và mỗi khi đi qua gốc cây đa, anh lại thầm cầu nguyện cho Linh được yên nghỉ.