Lan, một bà mẹ đơn thân 32 tuổi, sống cùng cậu con trai 6 tuổi tên Bin trong một căn hộ nhỏ ở ngoại ô. Bin lớn lên không biết mặt cha, chỉ nghe mẹ kể rằng “bố đi làm xa”. Nhưng mỗi lần họp phụ huynh hay sinh nhật bạn bè, Bin lại rưng rưng hỏi: “Mẹ ơi, sao bố không về với con?”. Nhìn con buồn, Lan xót xa, nhưng cô không biết phải làm sao.
Một ngày, tình cờ gặp Tùng – anh xe ôm hay đứng đón khách gần nhà. Tùng 45 tuổi, dáng vẻ phong trần, tính tình hiền lành, hay trò chuyện với Bin mỗi lần chở hai mẹ con đi chợ. Bin quý Tùng lắm, cứ gọi là “chú xe ôm”. Một ý tưởng liều lĩnh chợt lóe lên trong đầu Lan: thuê Tùng làm “bố” của Bin, chỉ trong một năm thôi, để con có những ký ức đẹp về một gia đình trọn vẹn.
Lan đánh liều đề nghị: “Anh Tùng, tôi trả anh 3 tỷ, anh đóng vai bố thằng Bin một năm được không? Chỉ cần xuất hiện khi nó cần, đưa nó đi chơi, dự họp phụ huynh, làm như thật là được”. Tùng ngỡ ngàng, tưởng Lan đùa, nhưng thấy ánh mắt tha thiết của cô, anh gật đầu. “Tôi cũng chẳng có gia đình, mà thằng Bin đáng yêu thật. Tôi nhận, nhưng cô đừng lo, tôi sẽ làm tốt.”
Thế là từ đó, Tùng trở thành “bố” của Bin. Anh nghỉ chạy xe ôm, chuyển hẳn vào ở cùng mẹ con Lan. Ban đầu chỉ là hợp đồng, nhưng Tùng nhập vai quá xuất sắc. Anh dạy Bin đạp xe, kể chuyện cổ tích mỗi tối, thậm chí còn làm cả bánh sinh nhật cho Bin. Dần dà, Bin không còn gọi anh là “chú” nữa, mà là “bố” một cách tự nhiên. Lan nhìn con cười rạng rỡ, lòng cô cũng nhẹ nhõm, nhưng sâu thẳm, cô bắt đầu thấy lạ – trái tim mình dường như rung động trước sự chân thành của Tùng.
Một năm trôi qua nhanh như chớp. Đúng ngày hợp đồng kết thúc, Lan đưa Tùng 3 tỷ như đã hứa. Cô ngập ngừng: “Cảm ơn anh, anh đi được rồi”. Tùng cầm tiền, nhìn Lan, rồi bất ngờ đặt lại xấp tiền lên bàn. Anh cười hiền: “Tôi không cần tiền nữa. Một năm qua, tôi đã coi Bin là con thật, còn cô… tôi cũng không muốn chỉ là người đóng thế. Nếu cô đồng ý, tôi muốn ở lại, làm bố Bin, làm chồng cô, không phải vì tiền, mà vì tôi thật lòng.”
Lan sững sờ, nước mắt lăn dài. Cô không ngờ cái hợp đồng 3 tỷ kia lại mang về một gia đình thật sự. Bin từ trong phòng chạy ra, ôm chầm lấy Tùng: “Bố đừng đi nhé!”. Lan gật đầu, mỉm cười giữa những giọt nước mắt. Cái kết không ngờ ấy, hóa ra lại là hạnh phúc mà cô chưa từng dám mơ tới.