Skip to content

Tin Nhanh 24/7

Menu
  • Trang Mẫu
Menu

Tôi không mong cả thế giới đến thăm, nhưng ít ra, tôi nghĩ Hùng và vài người đồng nghiệp thân thiết sẽ ghé qua, hoặc ít nhất gửi một tin nhắn hỏi han

Posted on 22/07/2025 by hattt

Một Đêm Trong Bệnh Viện

Tôi là Nam, 35 tuổi, đang làm leader cho một công ty công nghệ khá danh tiếng ở Sài Gòn. Cuộc sống của tôi, nói không ngoa, thuộc dạng “ổn áp”. Lương cao, nhà đẹp, xe xịn, bạn bè xung quanh lúc nào cũng rôm rả. Trong số đó, tôi thân nhất với Hùng, trưởng phòng marketing của công ty. Chúng tôi hay tụ tập cuối tuần, nhậu nhẹt, kể chuyện đời, chuyện nghề. Hùng lúc nào cũng vui tính, hay pha trò, kiểu người mà ai cũng muốn làm bạn. Tôi luôn nghĩ mình may mắn khi có một người bạn như vậy.

Nhưng rồi, một ngày, cuộc sống tưởng như hoàn hảo của tôi bỗng chốc đảo lộn. Một buổi sáng, tôi tỉnh dậy với cơn đau ngực dữ dội. Ban đầu cứ nghĩ là do làm việc căng thẳng, thiếu ngủ, nhưng khi cơn đau không dứt, tôi buộc phải nhập viện. Bác sĩ chẩn đoán tôi bị viêm cơ tim cấp, cần nằm viện theo dõi ít nhất một tuần. Tin tức lan nhanh trong công ty. Tôi không mong cả thế giới đến thăm, nhưng ít ra, tôi nghĩ Hùng và vài người đồng nghiệp thân thiết sẽ ghé qua, hoặc ít nhất gửi một tin nhắn hỏi han.

Ngày trôi qua, rồi đêm đến, phòng bệnh im lặng đến lạnh người. Điện thoại tôi không một thông báo. Không một cuộc gọi từ Hùng, không một tin nhắn từ nhóm đồng nghiệp. Tôi nằm trên giường bệnh, nhìn trần nhà trắng toát, cảm giác tủi thân trào dâng. Những cuộc nhậu, những lần tâm sự, những lời hứa hẹn “có gì cứ gọi tao” giờ như gió thoảng qua. Tôi tự hỏi, mình đã làm gì sai để không ai đoái hoài?

Đêm thứ ba, tôi được ra viện. Vẫn không một lời hỏi thăm. Nửa đêm, ngồi trong căn hộ trống trải, tôi mở nhóm chat chung của công ty. Ngón tay lướt trên màn hình, tôi gõ một tin nhắn, ngắn gọn nhưng chất chứa nỗi lòng: “Cảm ơn mọi người vì đã luôn bên tôi. Hôm nay tôi ra viện, may mắn là mọi thứ ổn. Nhưng có lẽ tôi cần thời gian để suy nghĩ lại về những mối quan hệ quanh mình.” Tôi nhấn gửi, rồi tắt máy, không muốn đọc bất kỳ phản hồi nào.

Sáng hôm sau, điện thoại tôi rung liên hồi. Hàng chục tin nhắn từ nhóm chat, từ đồng nghiệp, và cả từ Hùng. Họ giải thích, họ xin lỗi. Hùng nhắn riêng, giọng hối hận: “Nam, tao xin lỗi. Tao bị kẹt với dự án gấp, cả team bị sếp dí deadline, không ai dám rời công ty. Tao định sáng nay ghé qua mà không biết mày ra viện rồi.” Những người khác cũng nói tương tự, rằng họ bận rộn, rằng họ nghĩ tôi chỉ nằm viện vài ngày và “chắc ổn thôi”. Tôi đọc, nhưng lòng vẫn nặng trĩu. Lời xin lỗi, dù chân thành, cũng không xóa được cảm giác cô đơn đêm qua.

Rồi, đúng lúc tôi định trả lời nhóm chat, một tin nhắn từ số lạ xuất hiện: “Anh Nam, em là Linh, thực tập sinh ở phòng marketing. Em không dám nhắn anh sớm vì sợ làm phiền, nhưng em có gửi một món quà nhỏ đến nhà anh. Mong anh mau khỏe.” Tôi ngẩn người. Linh? Cô bé thực tập nhút nhát, ít nói, chỉ mới vào công ty vài tháng? Tôi gần như chẳng nhớ nổi đã từng nói chuyện gì với cô ấy.

Chuông cửa reo. Tôi mở cửa, một hộp quà nhỏ đặt trước thềm, bên trong là một lọ mật ong rừng, một tấm thiệp viết tay: “Chúc anh mau khỏe. Em không biết anh thích gì, nhưng mẹ em nói mật ong tốt cho sức khỏe. Cố lên anh!” Nét chữ nguệch ngoạc, nhưng từng dòng như sưởi ấm trái tim tôi. Hóa ra, trong lúc tôi thất vọng về những người mình cho là thân thiết, một người gần như xa lạ lại âm thầm quan tâm tôi theo cách giản dị nhất.

Tôi mỉm cười, nhắn lại cho Linh một tin cảm ơn. Rồi tôi mở nhóm chat, gõ một dòng mới: “Cảm ơn mọi người vì đã quan tâm. Tôi ổn rồi. Và đặc biệt cảm ơn Linh, em nhắc anh rằng đôi khi sự tử tế đến từ những nơi không ngờ nhất.”

Từ hôm đó, tôi bắt đầu nhìn lại. Tôi vẫn làm leader, vẫn sống tốt, nhưng tôi học được rằng, những mối quan hệ thật sự đáng quý không phải lúc nào cũng đến từ những người ồn ào nhất bên ta. Đôi khi, sự chân thành lặng lẽ từ một người xa lạ mới là điều làm trái tim ta rung động.

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bài viết mới

  • Tôi ngồi thụp xuống nhìn d/i ả/n/h bố, cuối cùng bố vẫn nghĩ cho tôi, sâu xa đến mức bảo vệ tôi ngay cả khi ông không còn trên đời này…
  • Ban đầu, Hà thấy cảm động vì sự tận tâm của chồng: “Anh muốn em về nhà lúc nào cũng có cảm giác sạch sẽ, thoải mái,”
  • Tôi không mong cả thế giới đến thăm, nhưng ít ra, tôi nghĩ Hùng và vài người đồng nghiệp thân thiết sẽ ghé qua, hoặc ít nhất gửi một tin nhắn hỏi han
  • Tôi đã cầm điện thoại lên hàng chục lần, gõ rồi xóa, xóa rồi gõ, cuối cùng, tôi chọn im lặng
  • Mấy ngày nay, chồng tôi cứ gọi điện, nhắn tin bảo tôi tự về chứ anh không sai, anh không đến đón

Bình luận gần đây

  1. Một người bình luận WordPress trong Chào tất cả mọi người!

Lưu trữ

  • Tháng 7 2025
  • Tháng 6 2025
  • Tháng 5 2025
  • Tháng 4 2025
  • Tháng 3 2025
  • Tháng 2 2025
  • Tháng 1 2025
  • Tháng 12 2024
  • Tháng 10 2024
  • Tháng 9 2024

Danh mục

  • Chưa phân loại
©2025 Tin Nhanh 24/7 | Design: Newspaperly WordPress Theme
Popup ×